Trang

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Từ CTKD đến anh thợ hớt tóc ( phần 2)


      Thấy được "tương lai" của nghề hớt tóc, tôi tập trung vốn sắm bộ đồ nghề (còn thiếu kéo tỉa). Ông nội tôi lúc đó cũng ngoài 90 nhưng còn khỏe lắm. Thấy bộ đồ nghề của tôi, ông hỏi: "Con biết hớt tóc?", lúc đó tóc của ông tôi cũng đã dài. Tôi thành thật trả lời: "Dạ, con đang tập!". Thật phũ phàng, hình như ông phát hiện ra điều gì ko ổn, ông rờ lại đầu mình và nói: "Tóc tao chưa dài!".

     Tôi tìm đến người bạn thân (hơn tôi gần 10 tuổi), có 2 thằng con trai còn nhỏ để cầu viện. Được cái tụi nó cũng mến tôi nên cho tôi vọc. Các bạn biết, mỗi thằng tôi hớt cũng gần cả tiếng đồng hồ, nhìn lại cũng ko thay đổi bao nhiêu! Hết cầm tông đơ, lại kéo bén, nhưng chỉ nhấp nhấp những sợi lẽ! Chúng nó ngồi cho tôi hớt đổ mồ hôi, tinh thần tụi nó xuống là tôi lấy 5 cắc bỏ vô 1 túi, chúng nó mặc áo 4 túi là tôi mất toi 2 đồng/ mỗi thằng. Hai thằng vị chi tôi tốn 4 đồng!

                                                            (ảnh minh họa)

     Thấy công sức mình đổ ra mà tốn thêm tiền, tôi quyết định "chơi luôn". Các bạn biết, tay chân tôi, tôi lôi ra tập cạo, lông ko còn, da đỏ hỏn, trầy xước, rướm máu chút chút tùm lum! Nhưng cầm tông đơ mà nhấp thì nghe... ngọt sớt, âm thanh ko rời rạt, đố ai biết "tay ngang"

     Ko thể hoạt động tại Thị xã, tôi lần mò vào huyện Châu Thành, vừa đi vừa định hướng hỏi thăm, xác định trước địa bàn tập sự là vắng thưa thớt người để ko ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này khi "thành tài". Quả đúng như dự đoán, trong một lần cạo mặt, tôi lở tay cắt phạm vào vành tai của khách, máu tuôn khá nhiều, gói thuốc rê tôi mang theo, mang ra cầm máu mà ướt đẫm, mồ hôi tôi tuôn như suối, miệng liên tục xin lỗi, may là gặp người hiền bỏ qua, tôi ko dám lấy tiền. Bửa đó… về sớm!

                                                                            (ảnh minh họa)


     Sau đó, tôi quyết định dấn thân vào… trục lộ chính, nơi đông đúc để làm luôn, thực tập hoài lấy gì sống!!!

     May mắn cho tôi là ở thôn quê, người ta chỉ hớt cua, từ ông tới cha rồi con. Mà hớt cua thì đơn giản hơn nhiều. Ko thể tưởng tượng, một cái đầu tôi hớt hoàn chỉnh đẹp, khi thành tài, chỉ trong vòng 5 - 6 phút. Thật đó, nhờ năng khiếu tiềm ẩn, tôi tới đâu là dọn sạch nơi đó 3 - 5 cái đầu. Sau này, lên thành phố tôi có đi hớt tóc tại phòng hớt tóc đàng hoàng, tôi mới phát hiện là cái tông đơ, tôi hớt trước nay, là tông đơ của Đức, chuyên hớt "lông ngựa", hèn chi nó cắn tóc quá bạo!!!

     Thời đó, nghề hớt dạo ở quê chỉ có mình tôi, đồ nghề mới, bén, tôi lại có khiếu nên ai cũng thích. Đi tới đâu là hớt mệt nghĩ tới đó. Bây giờ, thì… hành nghề này ko còn cháo để húp.

                                                                           (ảnh minh họa)

      Trả lời tiếp cho Dũng, tại sao là trưởng phòng tín dụng nông nghiệp lúc đó mà "đói".Về cơ cấu thì nông nghiệp ở Thị xã Sadec lúc đó còn đơn giản lắm, chỉ có cá thể vay sản xuất, chăn nuôi heo, cá. Chưa có tập đoàn. Giúp còn ko hết, lấy gì… ăn!!!


N. N. Thượng
26-10-2012




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét