Trang

Hiển thị các bài đăng có nhãn Ký sự Đại hội. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ký sự Đại hội. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

KỶ NIỆM ĐÊM MÀU KỶ NIỆM (Bài viết)




KỶ NIỆM ĐÊM

   MÀU K NIM

          Tháng10, 1971, sau khi nhập học tại Viện Đại Học Đà Lạt, phần lớn các sinh viên từ các thành phố khác đổ về bắt đầu ổn định cuộc sống mới. Quen dần nơi ăn chốn ở. Sinh hoạt thường xuyên hằng ngày. Tên các Giáo Sư giảng dạy. Thời khóa biểu của từng lớp học. Thư viện nằm ở đâu. Nơi lãnh những xấp bài Roneo cho những môn học tới…Từng ngày chen chân nhau sánh bước trên những con dốc dẫn đến các giảng đường với những cái tên đặc biệt ý nghĩa, rất là văn hóa - Thụ Nhân, Hòa Lạc, Hội Hữu, Đôn Hóa, Thượng Hiền…

Spellman, giảng đường chính lớn nhất của phân khoa CTKD, đã không đủ chổ chứa cho gần cả ngàn SV ghi danh năm đầu tiên, nên có rất nhiều người phải đứng trong và ngoài với tất cả nao nức của tuổi trẻ. Vui như hội! Hai cư xá cho nữ SV nằm ngay trong khuôn viên Đại Học, mang tên “Kiêm Ái” và “Bình Minh”. Từ Kiêm Ái mỗi sáng thức giậy sớm lúc 5 giờ, khăn áo, trùm quấn, chỉ leo lên một con dốc nhỏ và ngắn, vừa đi vừa run, là có thể xem lể tại nhà thờ Năng Tĩnh. Với các nam SV có cư xá “Trương Vĩnh Ký” và “Rạng Đông”, nằm bên ngoài viện ĐH, trên con đường gần đó.

Tháng 10, 1971, mùa Thu đến. Ngoại trừ hoa Mimosa đã không còn trên cành, rải rác đó đây vài cây phong đang thay màu lá, rơi rụng trên nền cỏ hay bên vệ đường. Còn lại tất cả là một màu xanh bạt ngàn của rừng thông, với tiếng gió thổi, thông reo. Một khoảng trời vương vấn sương mù mà những giọt sương long lanh chỉ tìm thấy sau khi mặt trời đã lên. Trong sự mê hoặc tĩnh không của thiên nhiên ấy và cái mát lạnh tuyệt vời của khí hậu miền Trung Nguyên, bạn bè bắt đầu làm quen với nhau, chia phe, lập nhóm. Những con người của bốn phương, vừa rời bỏ mái ấm gia đình, kết nối với nhau để cùng nhau học hỏi, chia xẻ một thế giới mới lạ, rộng rải hơn, tự do hơn, phóng khoáng hơn, để từ đấy nẩy sinh bao mối thân tình. Tình một chiều. Tình hai chiều. Tình câm. Tình tươi đẹp. Tình nhộn nhịp. Và Tình trọn vẹn khi một nhóm 10 người chỉ còn 2 người, như Chánh & Ánh, như Châu & Khiết…

Tuổi trẻ sống với tâm tư và âm nhạc. Lúc nào bên tai cũng văng vẳng những bài hát nổi tiếng của một thời. Những ca khúc hay nổi tiếng thế giới – Put Your Head on My Shoulder, Smoke Gets in Your Eyes, Green Fields, Let It Be, Hey Jude, Sounds of Silence, Hello Goodbye, Come Together, It ‘s Now or Never, Imagine, Yesterday, Aline, Et Pourtant, Can’t Stop Loving You…Cùng với những tình khúc của Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Hoàng Trọng, Cung Tiến, Anh Bằng, Hoàng Thi Thơ, Khánh Băng, Văn Phụng,Từ Công Phụng, Lê Uyên Phương, Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, Nguyễn Văn Đông, Tuấn Khanh…Đố bạn nào mà không biết ?!

Lớn lên trong chiến tranh, đời người SV cũng bị chi phối bởi những biến cố của đất nước. Qua các đợt đôn quân, số nam SV lần lần rơi rụng. Giảng đường vắng dần sau mỗi mùa hè. Con số đầu người trong lớp xuống thấp từ từ để rồi chỉ còn khoảng 200 sinh viên tốt nghiệp hè 1975. Khóa 8 CTKD là khóa chịu nhiều thiệt thòi theo thời cuộc.

Tháng 10, 2015, tin Đại Hội Thụ Nhân Thế Giới năm 2016 được quyết định sẽ tổ chức tại Nam Cali. Vào một ngày nắng ấm của chớm Thu, đôi bạn nhìn nhau hội ý: Đại Hội tổ chức tại sân nhà, chúng mình có thể làm được cái gì đặc biệt để đón tiếp các bạn khóa 8 CTKD? Vì đã may mắn có dịp thưởng thức tài nghệ của vợ chồng Tiên & N. Phụng vào tháng 5, 2015, qua đêm thơ văn tại “Minh Châu Gia Trang”, vì lòng ngưỡng mộ đối với những tâm hồn nghệ sĩ, chúng tôi nghĩ ngay đến việc mời cặp bạn này cọng tác để thực hiện một đêm văn nghệ chào mừng các bạn khóa 8. Không phải giải thích nhiều, Tiên & N. Phụng sốt sắng nhận lời. Tiên sẽ là MC. Chỉ hai bạn mới có khả năng và kinh nghiệm để tổ chức, điều khiển, sắp xếp, dàn dựng, trang hoàng…cho một đêm văn nghệ tuyệt vời. Chúng tôi hoàn toàn trông cậy.

Nói đến khóa 8 mà không nhắc hai bạn đồng khóa Ngọc Trọng, một ca nhạc sĩ có tiếng trong cộng đồng người Việt Hải Ngoại và Vũ Hải, một guitar lead và cọng tác viên trong nhiều nhóm văn nghệ địa phương, là một thiếu sót. Cả hai bạn Trọng và Hải đều được mời để phụ giúp và cũng cố phần văn nghệ cùng kỷ thuật âm thanh.

Sau hết bạn Nguyễn Trí Dũng được mời gia nhập vào cuộc chơi, đóng vai đại diện liên lạc với các Thấy Cô và các bạn cùng khóa, phổ biến thư mời, cập nhật các tin tức cần biết, lập danh sách tham dự, điều hợp trong nội bộ. Và như vậy, Ban Tổ Chức sơ khởi hình thành với nhiều hứng thú, xong cái sườn căn bản cho ngày hội ngộ khóa 8.

         Trong những tháng kế tiếp, Ngọc Phụng chính là người kêu gọi, mời mọc các bạn gái vào ban Văn Nghệ. Cũng chính N. Phụng đã cài tên Màu Kỷ Niệm làm chủ đề cho đêm nhạc thính phòng với sự đồng ý của các bạn. Chúng ta đều có biết qua những từ ngữ về màu như: màu thời gian, màu thương nhớ, màu tang tóc, màu quê hương, màu phôi pha, màu học trò, màu luyến thương, màu nắng hay là màu mắt em… Nhưng khi thoáng nghe đến chử Màu Kỷ Niệm, có phải mỗi chúng ta đều liên tưởng đến chiếc cầu vồng với nhiều màu sắc rực rở thỉnh thoảng xuất hiện trên bầu trời sau cơn mưa giông. Và có lẻ trong tâm tư mỗi chúng ta đều không thể quên một màu sắc đặc biệt nào đó trong quá khứ đã từng đi vào kỷ niệm thân thương nhất trong cuộc đời mình. Như vào một chiều rực nắng của hè 1967, tôi nhìn thấy một cô bé dáng người nho nhỏ trong một chiếc áo đầm màu vàng hoàng gia đi dạo ở công viên bên bờ sông Hương với mẹ và các em. Tôi theo mãi màu vàng ấy. Để từ đấy màu vàng luôn là màu kỷ niệm của tôi trong suốt thời gian tôi yêu Nàng, xa Nàng, bên Nàng và mãi mãi về sau này.


          Ngọc Phụng là người đã đề xướng ý tưởng cho ban hợp ca nữ mặc áo dài lụa muôn màu muôn sắc, do chính mỗi người tự lựa chọn cho mình. Gởi mẫu chỉ dẫn cách đo kích thước để may áo dài, và nhờ Trúc Mai (thời gian đó đang ở VN) đảm nhận việc đặt hàng và đem thành phẩm qua Mỹ. 15 chiếc áo dài đặt may ở Hội An đã là cái phông tuyệt mỹ cho đêm nhạc thính phòng. Mục này không cũng đủ cho các nàng rộn ràng trong vài ba tháng. Trong hình đi kèm, thiếu một tà áo. Là ai? Màu gì? Đố vui để…nhớ.

                   
         Này nhé: áo Xanh Lá Mạ của tình quê hương, áo Vàng Hừng Đông của tuổi mới vươn lên trong bình minh, áo Hồng Cánh Sen của thanh thoát nội tâm, áo Xanh Hoàng Cung đầy vẻ mỹ miều quý phái, áo Xanh Biển Khơi của thú vui hải hồ, áo Tím Hoa Cà của bình dị đơn sơ, áo Nâu Cổ Đồng của thầm lặng xa vắng, áo Tím Hoa Sim của hoang dại chia ly, áo Tím Hoàng Hôn của tha thiết nhớ mong, áo Xanh Ngọc Thạch của kiêu sa sang trọng, áo Tím Chiều Hoang của biền biệt chờ mong, áo Nâu Hồ Đào của mộc mạc chân thật, áo Xanh Lá Cây Sân Trường của ngây ngô trong trắng, áo Tím Sim Rừng của vấn vương thầm kín, áo Xám Khói Lam Chiều của thanh bình êm ả. Màu áo của ai thì xin các bạn tự nhớ và giữ lấy để còn mang theo về…nhà chồng.


Thật đúng với ý nghĩa Màu Kỷ Niêm khi mọi người sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng 15 bạn mình trong những chiếc áo dài duyên dáng Việt Nam mang nhiều màu sắc thanh nhã khác nhau. Một hàng áo dài trong sáng sắp hàng tươi cười chào đón khách quý và bạn hữu trước khi trân trọng trình bày bản hợp ca mở đầu chương trình. Chính màu sắc những chiếc áo dài trong đêm Màu Kỷ Niệm, biểu hiện cho bao hình ảnh vui buồn của thời sinh viên, nay góp chung lại một lúc, một nơi, sẽ làm sống lại thời gian bốn năm chung lối, chung lớp, chung trường..

          Những chuyến bay…đêm của Ngu Yên & N. Phụng đến Miền Tây lẫn Miền Đông Hoa Kỳ đã khích lệ, cổ võ làm các chiến sĩ trong ban Văn Nghệ nức lòng tập dợt. Có rất nhiều liên lạc, kêu gọi, giải thích bằng điện thoại, điện thư giữa BTC, giữa Ban Văn Nghệ và diễn đàn khóa 8 khiến danh sách tham dự viên ngày càng thêm cao. Rồi 3 tháng chạy rodage chương trình; 1 tháng hồi hộp lo âu; 7 ngày đợi mong; một đêm xúm xít tổng dợt, xả stress ở nhà anh Nam & Minh Tâm. Sáng mồng 7, Nàng ở nhà phụ trách các mục bánh trái, cho vào bao bì để vô thùng đá; tôi theo chân N.Yên & N. Phụng, Dũng và Hải lo chuyện trang hoàng, dàn dựng sân khấu, ánh sáng, âm thanh, xếp ghế…Xế chiều 2 đứa ghé nhiều nơi trên đường để lấy những thức ăn nhẹ đã đặt trước, đem về nơi hội họp được ngay các bạn gái sốt sắng nhộn nhịp nhảy vào góp tay sắp mọi thức ăn đầy đủ màu sắc vào khay dọn lên bàn, ngăn nắp, đẹp đẻ… Để sau đó, khi mọi thứ đều sẳn sàng, bạn Trí Dũng toàn quyền hoan hỹ và hãnh diện bước ra bên ngoài dán tờ bích chương vào của trước, đón chào các đồng môn cùng các thân hữu tham dự đêm Màu Kỷ Niệm của Khóa 8 CTKD Viện Đại Học Đà Lạt.


Ngày 7 tháng 10, 2016. Mùa Thu ở Miền Nam Cali khác hẳn mùa Thu của 45 năm trước. Nắng nơi đây ấm hơn, trời nơi đây trong xanh không mây, lá nơi đây vẫn chưa đủ vàng để rơi rụng, gió nơi đây vừa đủ nhẹ để làm tung bay những tà áo của các nàng cựu sinh viên diễm kiều quấn quýt trong bước đi giữa những lời khen từ các bạn. 45 năm vụt qua như một giấc mơ. Theo năm tháng, mỗi chúng ta đều từng trải nghiệm bao thay đổi, thử thách, thăng trầm của cuộc sống. Nhưng giờ đây, ở lứa tuổi ngoài 60, bước vào mùa thu của cuộc đời, là lúc chúng ta thấu hiểu giá trị của tình bằng hữu. Cuộc sống ở cuối đường có lửa hồng tỏa sáng, tìm đến nhau, xích lại gần nhau, hội nhập vào nhau một cách tự nhiên để cho nhau niềm vui trong sự đằm thắm đầy thân ái.  Thật là cảm động, thật là ấm lòng, có gì vui sướng, hạnh phúc hơn khi BTC được hân hạnh đón tiếp gần 80 bạn A và B của khóa 8 CTKD/ Đà Lạt. Những gương mặt hân hoan rạng rở, những ánh mắt trìu mến thân mật cảm thông, bên những tiếng cười đùa ríu rít, những ôm choàng bắt tay xiết chặt tô thêm màu sắc cho đời sống.

Dù các bạn mãi bận la hét chuyện trò, lăng ba vi bộ tìm gặp nhau tạo ra một cảnh rất hổn độn “vô tội vạ”, Ngu Yên vẫn ngon lành giữ đúng giờ khai mạc. Ngay sau khi các cựu SV đứng dàn chào đón Thầy Cô Trần Long rồi thay phiên nhau tự giới thiệu cá nhân mình cho Thầy Cô cùng các bạn, bạn Nguyễn Trí Dũng thay mặt BTC và các bạn khóa 8 CTKD gởi lời chào mừng đến mọi người hiện diện trong phòng:

“Kính thưa Thầy Trần Long, cựu khoa trưởng PK CTKD VDH Dalat và Cô Trần Long,
Thưa các bạn, các anh chi cùng khóa 8, cùng trường, gia dinh và thân hữu,
Thưa quý vị quan khách,

Đêm hôm nay là dịp hiếm có cho cựu SV chúng ta gặp nhau thật đông đủ sau 45 năm vào trường mẹ, trường CTKD VDH Dalat.  Đây là dịp để chúng ta gặp gỡ hàn huyên, ôn lại những kỷ niệm xa xưa khi còn học tập sinh hoạt chung dưới mái trường thân yêu.  Đây cũng là dịp chúng ta hát cho nhau nghe, cùng hát với nhau, và cùng nhau khiêu vũ trong tình thần ái…

         Trước khi bắt đầu chương trình, xin quý thấy cô, các bạn, và quý vị quan khách một phút tưởng niệm đến những người gắn bó với cuộc đời SV của chúng ta đã ra đi vĩnh viễn, gồm có cha Nguyễn Văn Lập, Cựu Viên Trường VDH Dalat, Frère Kế, các cựu GS, cựu nhân viên ban quản trị VĐH, và các bạn cùng trường cùng lớp…”


 Ngay liền sau khi Dũng dứt lời, một cổ bánh to, tuyệt đẹp, có in hình logo của khóa 8 CTKD, do vợ chồng Diệu Linh & Lạc mang đến làm quà kỷ niệm 45 năm cho toàn khóa 8, nay được đôi bạn trang trọng đẩy ra trình Thầy Cô Trần Long và các bạn. BTC đã hân hoan mời Thầy Cô Trần Long cắt tượng trưng cổ bánh để chính thức khai mạc đêm Màu Kỷ Niệm trước sự vổ tay vang dậy của mọi người.   


 
         Vào phần nhạc thính phòng, xin mới quý bạn lắng nghe Ngu Yên gởi gắm tâm tư của mình như sau: 

          “Kỷ niệm là những viên ngọc mà thời gian làm tăng giá trị, càng lớn tuổi kỷ niệm càng trở thành báu vật, có phép thuật đưa ta về ngược dòng đời, cho chúng ta những cảm giác, những hình ảnh không bao giờ có thể có lại được. Kỷ niệm như loại rượu quý, càng cất lâu càng ngon, uống vào đê mê, có khi say, có khi bật tiếng cười, có khi chảy nước mắt…Nhớ ngày nào vào đại học ngồi chung lớp, bạn bè vui nhưng có lúc yêu thầm, tương tư người qua màu áo thương yêu… Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường…

Có lẻ đây là thời gian đẹp nhất của các bạn, khoảng đời làm sinh viên vừa lớn đủ để thoát khỏi cha mẹ kiểm soát, vừa nhỏ đủ để không đi làm, chưa lớn đủ để biết đời có trăm vạn nẻo nhiễu nhương, chưa làm ra tiền nhưng biết xài tiền, có khuynh hướng nhìn đời bằng màu hồng và nghĩ mình có thể thực hiện mọi giấc mơ.

 Có bạn may mắn hơn học bài rồi hẹn hò rủ đi chơi, dù chỉ quanh quẩn đây đó trong khuôn viên đại học. Thưa quý vị và các bạn, đêm nay là đêm vô cùng đặc biệt cho thân tình của anh chị em khóa 8. Màu Kỷ Niệm sẽ đổi thay theo thời gian. Cho dù mai nay ra sao, kẻ xa người gần, đêm nay sẽ đuợc ghi vào trí nhớ của mỗi người chúng ta…để thỉnh thoảng bật lên nụ cười hay ngậm ngùi muốn khóc. Dù một mai có xa nhau, màu tóc bạc dần theo thời gian, mắt mờ dần không nhìn thấy người bạn năm nao, chân yếu mệt không đến được với nhau, thì hảy xin giữ cho nhau thương yêu một màu kỷ niệm…”

The Mind replays what the Heart can’t delete

Đèn bổng được tắt. Căn phòng trở nên lung linh dưới ánh sáng huyền diệu của những ngọn nến vừa được thắp lên, phản chiếu qua gương hai bên tường như trăm đốm sáng nhảy múa chập chờn. Hình ảnh dật dờ, âm thanh lắng dịu, lòng người chùng xuống như cùng nhau hướng về quê cũ, nơi xưa. 

Khi nói đến Kỷ Niệm, chúng ta đều khắc khoải nhớ đến quê hương yêu dấu, nét chiến chinh điêu tàn của đất nước, mái nhà ấm cúng hạnh phúc một thời và hình ảnh người trai dấn thân trong phong sương “Giờ này người anh yêu dấu năm xưa còn đâu, nhờ dòng thời gian cho nhắn đến anh vài câu…”. Theo thời gian, chúng ta “đã bao năm qua, sống nơi phương xa, về quê cũ đành dừng bước chân giang hồ”. Đó là tinh thần của bản hợp ca Liên Khúc Nhớ Về Quê Xưa & Dừng Bước Giang Hồ, mở đầu cho chương trình nhạc thính phòng, do 15 nữ, gồm 14 A và một B (Ái Phương, mà A là Bành Văn Lan), tha thướt trong màu áo lụa, cùng cất tiếng hát với bè nam gồm cả A và B. Không biết nói gì hơn ngoại trừ 2 chử Cảm Động và Biết Ơn.

Kế tiếp là 16 bản tình ca tiêu biểu không những cho lứa tuổi của chúng ta từ thời mài ghế giảng đường cho đến mãi sau này, mà luôn cho cả cuộc đời cùng thân phận con người, được lãng tử chèo đò Ngu Yên cầm mái chèo đưa chúng ta quay ngược dòng thời gian rồi trở về lại với hiện tại. Mời quý bạn ngồi thư giản bên mạn thuyền thả hồn nghe lại những đoạn chính của từng bản nhạc để nhớ đến từng người bạn mình trình diễn với tất cả tâm hồn và rung động:  

          “Tôi vẫn tha thiết yêu ngày xưa”, khi “ngồi im bóng lắng nghe tháng ngày qua”, hay khi “chờ trăng lên nghe sao thì thầm, thời gian qua đâu ngờ cuộc đời bao la…”  Hoặc nhớ về “tình xưa ấy bấy lâu phai mờ dáng ai, quê cũ nay cách xa xôi muôn trùng”. Hoặc lo sợ vì “có những đêm âm thầm nghe tin vang xa ngoài tiền tuyến” dù vững lòng “mộng về một đêm xuân sang, em thì thầm ngày đó thương anh”. Phải chăng chúng mình còn nhớ đến “ngày đó có ta mơ được trọn đời tình vươn vai lên khơi”, để tự hỏi “tìm đâu những ngày thơ ấu qua? Tìm đâu những ngày xinh như mộng? Tìm đâu những ngày thơ? Tìm đâu những chiều mơ?” rồi can trường xin xỏ “cho tôi yêu em nồng nàn, dù biết yêu tình yêu muộn màng”, hay mơ ước “có yêu xin những ngày thơ ngây”...

để khi nơi xa vẫn nguyện cầu “đêm nay cô đơn đi về, xin người hãy nhớ tình tôi”. Những khi dang dở đành phải “xin em hãy cho tôi tạ tình khi em đã đi qua đời tôi”, bi đát hơn nữa đành phải thốt lên “ừ, thôi em về!” Tuy nhiên, đời có những chuyễn biến thanh thoát hơn, như “nếu có ngày nào em quay gót lui về thăm lại bến thu xa, thì đôi mái tóc không còn xanh, mây bạc trăng vàng vẫn thướt tha” lẫn trong tình quê hương mờ xa “lòng chạnh nhớ đêm nào ngắm trăng vàng chiều bên bờ nước xanh mơ hồ, lòng chạnh nhớ đồng lúa xanh chiều ấy ta nhìn cánh chim trời bay, lòng chạnh nhớ xuân nào ngắm xuân về bao mạch sống xuân chan hoà, tình xưa ấy êm đềm với bao nhớ nhung còn lắng sâu muôn đời”. Để thấy đời còn đẹp, đáng yêu và đáng nhớ khi “tay, này tay nắm tay, nhìn nhau đắm say như chưa bao giờ” để giữ đời cho nhau “dù mai đây hương mùa cũ phôi pha, anh vẫn sẽ yêu em như những ngày trẻ dại”.



         Riêng mục trình diễn “Đôi Mắt Người Sơn Tây” của bạn Kim Cúc, mà tôi luôn được nghe giới thiệu là người đậu thủ khoa khóa 8 liên tục trong nhiều năm, kể cả khi tốt nghiệp (người Pháp thường xưng danh là Laureat), vô cùng độc đáo, có một không hai. Không phải vì đây là mục ngâm thơ duy nhất, mà vì đây là mục mà Ngu Yên và Ngọc Phụng tốn rất nhiều tâm trí và công sức để dàn dựng “riêng một góc trời” với ánh đèn spotlight đặc biệt chiếu vào người trình diễn và hai ngọn nến sáng nhẹ bên dưới chân. Thật là một master piece của đêm Màu Kỷ Niệm, chiếm trọn sự tán thưởng và hãnh diện của đám bạn hiện diện. Câu thơ “Bao giờ tôi gặp em lần nữa, ngày ấy thanh bình chắc nở hoa!?” thật lắng đậm vào tim; xin thử hỏi K. Cúc, thanh bình đã đến chưa?!

          Chương trình tạm gián đoạn trong 5 phút để toàn thể các bạn xum xít thưởng thức cái ngon của ổ bánh. Nhìn các bạn cười cười nói nói với nhau, múa máy chân tay, với một chút hồng hồng trên đôi má, với một chút long lanh trong đôi mắt, tôi thầm nghĩ quý vị đang say tình bạn hơn là say vin rouge và Johnnie Black Label tôi mang tận tay mời mọi người. Tuy đây là thời gian  entracte, tôi vẫn nhìn thấy quý anh MS. Hoàng và Bành Văn Lan vẫn tận tình tiếp tục sự nghiệp chụp hình, quay video một cách âm thầm,  rất nhà nghề. Cũng nhờ vậy mà ngay trong sáng sớm hôm sau đêm Màu Kỷ Niệm, các bạn đã coi được ngay bao nhiêu hình ảnh vui nhộn một cách “nóng hổi, vừa thổi vừa xem” qua các video clips đưa vào UTube.  

Trong phần phỏng vấn ca nhạc sĩ Ngọc Trọng của chúng ta, sau khi anh hát xong bản Tình Cầm ( mà tôi cứ đọc nhầm là Tình Câm) của P. Duy, anh Ngọc Trong cho biết những bài anh xuất thần sáng tác nhanh lại là những bài được quần chúng hâm mộ. Ngược lại, những bài anh miệt mài làm trong nhiều tháng, mài dủa lui tới nhiều lần thì lại không mấy nổi tiếng dù cá nhân anh rất thích. Bài học thực tế rút ra từ cuộc phỏng vấn là một khi lở yêu nên tỏ tình ngay rồi đánh nhanh đánh mạnh tức thắng. Cứ chần chờ, câu giờ chỉ có nước thất bại và bị phỏng tay trên. Mời quý bạn nhìn lại dáng người bạn nghệ sỹ của mình đang u u u.

 
        
         Mục khiêu vũ, tuy được ca nhạc sĩ Vũ Hải đảm nhận và soạn thảo chương trình rất chu đáo, kén chọn nhiều bản nhạc kích động, techno, twist, chachacha…với khá nhiều ca sĩ line up sẳn sàng, đã được các bạn bỏ ngang không tiếc nuối khi người bạn thân thương Phạm Lân có đôi lời về chứng bệnh nan y ở giai đoạn cuối của mình. Toàn thể khóa 8 xúc động đứng vây xung quanh Lân và cùng nhau cầu nguyện dưới sự hướng dẫn của MS. đồng môn/ đồng khóa Nguyễn Văn Hoàng, một bà con xa gần với cố tông tông Nguyễn Văn Thiệu.

Mục vạc ăn đêm tiếp liền sau khi mọi người rời Dance Studio. Chuyện trò lại nở rộ bên cạnh tô phở nóng sau nữa đêm. Thiếu chăng là một vài điếu thuốc (có mua sẳn nhưng quên đem theo) và một chầu cà phê. Rất tiếc dân Little Saigon chơi chưa tới, nên không có tiệm cà phê tên tuổi nào mở cửa vào lúc 2-3 giờ sáng!

Chúng tôi về đến nhà sau 2 giờ sáng, nhưng chẳng thể nhắm mắt được cho đến trên 3 giờ. Chẳng qua bộ nảo vẫn còn quá sôi động sau khi thu nhận không biết bao dữ kiện, hình ảnh, tên tuổi (em 63 tuổi, có 1 chồng 3 con…), lời nói, tiếng cười, tiếng hát, âm thanh… của một đêm tràn ngập kỷ niệm và hạnh phúc.

Đêm Màu Kỷ Niệm có những đặc điểm như sau:

1/  Mục dễ thương nhất và trẻ thơ nhất: khi quý bạn giới thiệu về mình với Thầy Cô và các bạn cùng khóa.

2/  Phái đoàn nào hùng hậu nhất: phái đoàn từ tiểu bang Texas, nổi tiếng “cái gì cũng to nhất”, không kể tiểu bang host.

          3/  Tham dự đông nhất: phái nữ với tỷ lệ 3/1. Xin xem hình kèm theo là biết ngay.



4/  Người tham dự đến từ nơi xa nhất: vợ chồng Viên Thế Khanh và Đặng Xuân Lang & chồng, từ Miệt Dưới. Gracias.

5/  Lời tự giới thiệu độc đáo nhất: em là con gái Huệ. Phe ta mà!

6/  Người trò được Thầy Long thương nhất: là một Fulbright Fellow, đang tiếp tục dạy môn gần giống môn của Thầy ở VN.

7/  Người hát có giọng ca mạnh nhất: NT Út # B (Bính Lưu)

8/  Cặp khiêu vũ nhuyễn nhất: Khiết & Châu

9/  Câu nói phản khoa học nhất: “yêu Trăng biết nói” của Thầy Long. Hì hì.

10/ Người nịnh vợ mình nhất: cũng Thầy Long, vì không những “yêu trăng biết nói” mà còn nhớ ngày tháng năm khi gặp trăng lần đầu (ngày Thứ Sáu mồng 8, tháng 8, 1958 lúc 10:30 sáng) Các bạn nên ghi nhận câu của Thầy nhé “tình duyên một kiếp, thiên duyên muôn đời”

11/ Người có tình nhất: người đem tặng cho mỗi bạn của mình một chiếc nhẩn không phải để xỏ mủi mà để đeo vào ngón tay. Ngay cả cháu Bồ Câu ở nhà cũng được luôn một cái.

12/ La hét nhiều nhất: đương nhiên phải là ông MC. Hề hề! Tội nghiệp quá! May mà có nước giá của M. Tâm cứu giọng.

13/ Người xí xọn nhất: quên tên rồi, nhưng in tuồng như ở cách đây nữa vòng trái đất.

14/ Người chiêu đải các bạn mình trong nhiều ngày nhất:  cặp vợ chồng ở Chicago, vì bạn, mà mở tiệm cà phê Mimosa nằm ngay ở lổ rún Saigon Nhỏ. Merci beaucoup.

15/ Người đại diện duy nhất cho cả lục địa Âu Châu:  Nguyễn Công Huy A + B

16/ 2 cặp vợ chồng toàn A cả: Khiết & Châu và Chánh & Ánh.

17/ Người dành micro giới thiệu không cho dzôn kịp nói: cũng cả Châu lẫn Ánh

18/ Người được chụp nhiều hình nhất: Hải. Dù chỉ được chụp ké. Trên sân khấu.

19/ Người cụng ly nhiều nhất: Út và V. Chánh, một A và một B, lại vừa Cu Đê vừa phe Mũ Đỏ.


Phải dừng thôi, không thì bị Nàng dủa. Còn bị kêu là “người nhiều chuyện”

Thay mặt BTC, chúng tôi cám ơn tất cả các bạn khóa 8 CTKD đã tìm về với nhau, mang đến sự thành công cho đêm Màu Kỷ Niệm.

Cám ơn những bạn: Diệu Linh & Lạc, Chánh & Ánh, Trúc Mai, Thu Hiền, anh Nam & M. Tâm…đã đem cái đuôi dài thòn dạo phố Bolsa ăn hàng thả cửa. Thank You.

Riêng cá nhân V. Chánh xin cám ơn quý bạn đã cho tôi diễm phúc được “tỏ tình” với Nàng trước bao nhiêu bạn cùng khóa. Priceless.

Trong 7 điều người đời cho là có giá trị hơn tiền bạc, gồm: Thời Gian, Kinh Nghiệm, Sức Khỏe, Gia Đình, Bạn Bè, Kỷ Niệm, Thư Giản, khóa 8 CTKD có gần hết. Này nhé: xữ dụng thời gian tìm đến nhau, cho nhau kinh nghiệm sống xưa và nay, đem theo người B, vui chơi với bạn bè, góp nhặt kỷ niệm với nhau và thư giản trong tiếng vui cười và tiếng hát với nhau. Còn gì hay hơn!

Xin được xữ dụng lại lời viết trong thư cảm tạ của Nàng “Xin cùng vổ một tràng pháo tay cho tất cả chúng ta! Mong sẽ còn cơ hội gặp nhau trong những ngày tháng tới”

Cuối cùng, tôi xin mượn bản nhạc “Cho Đời Chút Dễ Thương” của BS. Lê Khắc Bình, một Quân Y Sĩ đồng lứa, để gởi đến quý bạn khóa 8 CTKD lời cầu mong tất cả chúng ta sống đẹp, sống hài hòa, luôn luôn dễ thương với nhau và mãi mãi nhớ nhau. “Hảy cho nhau nồng ấm, để giữ cho đời còn mãi dễ thương”.Thân mời quý bạn lắng nghe bản nhạc trong link dưới đây.



Với tất cả tình thân, 
Vĩnh Chánh & Phan Minh Châu

























Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Kỳ 1: DUYÊN TÌNH K8

 
      Một năm - không thể gọi là đủ để cảm nhận được sự giao hòa tình cảm.,nhưng cũng quá đủ để thắm đượm tình cảm chân tình của tôi đối với các anh chị!

      Như một mối duyên tiền định, một chị bạn nhờ tôi viết nhận xét cho slideshow bài hát “Nỗi buồn xa xưa”.Tôi không hề quen biết tác giả bài hát hay người thực hiện slideshow đó.Tuy nhiên , với nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, tôi đã viết rất thật cảm nhận của mình. Sau đó ,tác giả bài hát chuyển đến người thực hiện slideshow email nhận xét của tôi . Có lẻ do người thực hiện slideshow tò mò muốn biết về cô giáo viết bài nhận xét .(Trong trí tưởng tượng của anh, tôi là một cô giáo dạy Văn, gầy gò, khô khan…và phải chăng vì sự nhiệt tình nào đó mà tác giả bài hát đã tìm cách gán ghép anh và tôi lại?! )

      Rồi ngày gặp gỡ đầu tiên là buổi offline các anh chị bên một trang web Tagged. Tôi được chị bạn rủ đi, anh bị tác giả bài hát lôi kéo … Và anh đã vỡ mộng... vì tôi là một cô giáo dạy Toán, to con chứ không gầy gò như anh nghĩ! Buổi gặp đó không gây cho tôi một ấn tượng gì về tác giả bài hát và anh. Tác giả là anh Đinh Công Châu và anh chính là người chồng hiện tại của tôi – anh Võ Duy Thặng.

      Không biết có cố ý hay không, mà sau đó anh Châu lại gởi cho tôi thêm vài slideshow nhạc, có cái không mở được, tôi hỏi thì anh Châu lại bảo anh Thặng trả lời tôi. Thời gian đó cũng có nhiều thay đổi xáo trộn trong cuộc sống và công việc của tôi, nên việc trao đổi với bạn bè, thưởng thức âm nhạc chiếm nhiều thời gian, vì thế tôi và anh có nhiều buổi trò chuyện,tâm sự, chia sẻ dẫn đến tin tưởng, và yêu nhau!

      Đến với nhau, tuy gặp không ít những khó khăn, nhất là trong gia đình ,nhưng chúng tôi cũng vượt qua được, phần lớn chính là nhờ tinh thần cao đẹp của các anh chị Chánh trị kinh doanh K8 -Từ những buổi gặp mặt, trò chuyện tại nhà chị Hồng Thị Kim Lan, tất niên 2010 tại nhà anh Vi - chị Ngọc, cùng những buổi gặp gỡ anh Châu, anh Thượng, anh Sơn… đã cho tôi một cảm giác như được xoa dịu, yên tâm, được che chở vì cách giao tiếp cởi mở, phóng khoáng, rất Chánh trị kinh doanh của mọi người.Tôi như một cô em gái nhỏ được quan tâm, chia sẻ!

Tập thể K8 tham dự lễ cưới


Cùng các đệ, muội K11

      Một chuyển biến lớn trong đời tôi sẽ làm cho tôi nhớ mãi và là một câu chuyên sau này tôi sẽ trân trọng kể cho con trai của mình nghe, đó là sự chung tay, góp sức giúp tôi và anh tổ chức một buổi tiệc cưới rất là đầm ấm, nghiêm túc và thật vui của tập thể K8 cùng sự nhiệt tình giúp đỡ của các bảo đệ ,bảo muội CTKD K11 – Nói chung, buổi tiệc cưới đã thể hiện cao độ tinh thần Thụ Nhân đúng nghĩa. Một tiệc cưới mà nếu ai đó có nghe kể cũng không thể cảm nhận hết được những tình cảm của ngày hôm ấy!
Sau này tôi còn thường xuyên nhận được những sự thăm hỏi, chỉ bảo của các anh chị K8 và K8B.

      Kết quả của tất cả các tình cảm đó hòa quyện lại ,kết tinh thành một sinh linh bé bỏng được ra đời, đó là cháu VÕ DUY HOÀNG TRIẾT sinh ngày 28.10.2011. K8 như là 1 gia đình thứ 3 của chúng tôi,ngoài gia đình tôi,và gia đình anh!


Bé Võ Duy Hoàng Triết

      MỘT LẦN NỮA TÔI GỬI LỜI CẢM ƠN ĐẾN CÁC ANH CHỊ K8 TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC ĐÃ GIÚP ĐỠ, ĐỘNG VIÊN, CHIA SẺ CÙNG CHÚNG TÔI ĐOẠN ĐƯỜNG VỪA QUA. CÙNG CẢM ƠN CÁC ĐỆ, MUỘI K11 ĐÃ NHIỆT TÌNH GIÚP BUỔI TIỆC CƯỚI CỦA CHÚNG TÔI THÊM NÁO NHIỆT VÀ TƯƠI VUI!
 
 
 

Kỳ 2: HÀNH TRÌNH ĐI - 40 NĂM K8

 
      Bắt đầu quen biết từ những cá thể của K8 (anh Châu, anh Thặng) đến một nhóm nhỏ các anh chị, Hôm nay tôi lại được sinh hoạt cùng tập thể CTKD K8 qua những ngày kỷ niệm 40 năm – ngày các anh chị bước chân đầu tiên lên giảng đường đại học của Viện Đại học Đà Lạt (1971 – 2011).

     Có lẻ tôi bị ảnh hưởng sự nhiệt tình của các anh chị, khi mà con trai Hoàng Triết của tôi mới 48 ngày tuổi cũng được tôi bồng theo đi dự họp mặt K8 40 năm tại Đà Lạt, dẫu biết rằng người cực nhọc là tôi, còn em bé chỉ cần giữ ấm là đủ. Nhưng vì tôi không muốn bỏ qua cơ hội được cùng các anh chị sum vầy!

      Khoảng 6 giờ sáng ngày 16.12.2011 tại một địa điểm gần nhà thờ Đức Bà đã nhộn nhịp nhiều người với những hành lý lỉnh kỉnh, mọi người xúm xít chuyện trò rôm rả, tay bắt mặt mừng…có người sau vài chục năm mới gặp lại, đó chính là hình ảnh của các anh chị CTKD K8 ở nhiều nơi tập trung về đây chuẩn bị cho chuyến hành trình về Đà Lạt để cùng ôn lại kỷ niệm cách đây 40 năm, từ những ngày đầu tiên bước chân trên giảng đường Đại học!

      Đến 7 giờ 30 cùng ngày, hai chiếc xe 45 chỗ bắt đầu lăn bánh rời Sài gòn hoa lệ. Tôi đi trên chiếc xe có chị Út, chị Thúy là những hoạt náo viên tích cực.


      Sau vài bài hát tập thể, chưa tan lửa trẻ trung vội trầm lắng bởi những câu chuyện khó quên, kỷ niệm sau từng ấy năm như vẫn còn nguyên trong tâm trí mọi người. Bồng con trên tay, tôi gần như không cảm thấy mỏi vì trước mắt tôi như đang trải rộng núi đồi Đà lạt, nơi đó có Viên Đại học, có các cô cậu sinh viên mặt còn búng ra sữa, nhỏ nhắn, rụt rè,từng bước liêu xiêu bởi các cơn gió lùa trên sân trường Đại học, qua những giọng nói bùi ngùi, đều đều của từng anh chị khi chia sẻ:

      Anh Vi như vẫn còn cái e thẹn của ngày nào khi kể về mối tình với chị Ngọc. Anh Dục, chị Thúy vẫn tay trong tay được Mẹ dắt đến trường. Anh Thặng với những quyến luyến không nỡ rời, mỗi khi ngồi trên xe từ Sài gòn lên Đà lạt và quyết tâm không yêu một cô gái nào trên đó. Chị Tuyết với một lời xin lỗi và tiếc nuối với một người mà chị chưa bao giờ gặp lại, chị Vũ Thị Thúy với những buổi trốn học đi "quậy"… và còn nhiều câu chuyện khác nữa của anh Tâm, anh Hưng, anh Hếnh, anh Thiết Hùng, chị Út, chị Mai…

      Xe dừng ở một trạm để mọi người ăn uống. Tiếp tục cuộc hành trình là không khí vui nhộn trở lại bởi trò chơi Bà Ba Bác Bảy của anh Hếnh.Khi đối đáp những câu từ bông đùa “Bác Bảy bắn bà Ba”, “Bà Ba bụp bác Bảy”… dường như trông các anh chị đang ở tuổi đôi mươi, nghịch ngợm vui đùa! Xe bên kia có anh Châu, ngoài những câu chuyện dang dở của sáng sớm khi chờ xe chạy, họ tiếp tục mang lên xe chuyện trò và những bài hát tập thể sôi động không kém.


      Rồi sự im lặng trên xe là lúc mọi người đang miên man hồi tưởng về ngày ấy…Không khí bắt đầu se lạnh hơn, không phải vì nhiệt độ của máy điều hòa mà vì bầu trời bên ngoài bắt đầu bàng bạc sương của núi đồi! Những đôi mắt bắt đầu nhìn qua của kính, tên những địa danh quen thuộc thuở nào bất chợt được thốt lên, những câu trả lời vô định bâng quơ được đáp lại. Có lẽ họ sợ cụ thể một câu hỏi chính xác của ai đó sẽ làm cho diễn cảnh ký ức của họ vụt mất đi.

      Điểm dừng cuối cùng của ngày hôm nay cũng đã đến, chúng tôi được sự chờ đợi đón tiếp trước khách sạn Á Đông là các anh K8 Đà Lạt như anh Nhâm, anh Lộc… cùng K8 Huế như: anh Tứ, anh Thành…


      Bước xuống xe, cái lạnh cùng những cơn gió Đà Lạt quất vào người, tôi phải ôm chặt con trai vào lòng, cùng những câu chào, nụ cười đáp trả với các anh chị! Chiếc xe kia về Khách sạn Xuân Quỳnh, chắc chắn cũng được đón tiếp nồng nhiệt tương tự.

Từ trái sang: Anh Tứ (Huế), anh Thạnh (Nha Trang), anh Thành (Huế), anh Nhâm (Đà Lạt)

      Khi đêm về, mọi người ở các khách sạn khác, cùng các anh chị ở tại Đà lạt đều hội tụ tại nhà hàng của khách sạn Á Đông cùng dự tiệc, Tiếng cười nói thăm hỏi, lời giới thiệu để nhận ra nhau cùng ánh sáng của đèn flash nhá lên liên tục từ các máy chụp hình nhằm lưu niệm. Ngồi một góc, tôi tưởng chừng không còn nhận ra là mình đang tồn tại nữa, tôi như hòa theo trong từng cá thể kia rồi.


      Sau đó, mọi người cùng tập trung lên hội trường để giới thiệu với nhau tất cả các thành viên trong gia đình K8 thân thương, từ những người có mặt đến những người không tham dự được. từ những anh chị học mới được 1, 2 năm đến những anh chị hoàn tất 4 năm học, nhưng tất cả đều chung một số phận là không ai được tốt nghiệp ra trường.


      Chia tay đêm đầu tiên, mọi người thấm cái mệt của ngày đi đường, nhưng gương mặt vẫn còn nét hân hoan đi vào giấc ngủ say.
 
 
 

Kỳ 3: NHỮNG HOẠT ĐỘNG CỦA K8 TRÊN ĐÀ LẠT


     
Sáng ngày 17.12, tiếp tục cuộc hành trình, một nhóm đến nhà thờ Domain dự Lễ Cha Lập,


nhóm khác đi đến Đồi Mộng mơ (chắc là để xem lại những mơ mộng ngày nào giờ có thành hiện thực?):


      Sau đó, nhóm đi nhà thờ tập trung lại,cùng đến Đà Lạt sử quán XQ xem những bức tranh thêu sống động, nhiều màu sắc trong cuộc sống được tái hiện lại (đây là nơi mà 40 năm trước chưa từng có).

      Ngày về Đà Lạt lần này của các anh chị, ngoài việc ôn lại cảnh cũ, người xưa mà còn chiêm ngưỡng những cái mới mang đậm nét đặc trưng Đà Lạt.

      Trời đã xế trưa, bụng bắt đầu cồn cào và nơi dừng chân kế tiếp là trường Mầm non Họa Mi – nhà của chị Huệ, tại đây chúng tôi được nhóm K8 Đà lạt mời dùng bữa ăn thân tình. Mấy loại bánh Huế và những chén tàu hủ nóng ngon đến ấm lòng!


      Bữa cơm xen lẫn các câu chuyện tâm tình, lòng tri ân với các anh chị K8 đã tài trợ như: anh Vi, anh Lộc (tặng những túi xách nhỏ nhắn dễ thương), anh Thanh (K7, tặng nhiều chiếc áo thun cho K8), các anh chị đã bỏ công sức tổ chức Đại hội này, các anh chị K8 trong và ngoài nước đã góp quỹ hỗ trợ… cùng sự chúc mừng của các bảo đệ, bảo muội K11.

      Thầy Quý kể về những buồn vui những ngày dạy học tại trường CTKD.Thầy khích lệ các anh chị K8 hãy tiếp tục mối gắn kết này… Niềm vui rạng rỡ trên gương mặt của tất cả mọi người tham dự , nhưng rồi giờ phút chia tay của ngày hôm nay đã đến, với nhiều tiếc nuối – Hẹn ngày mai tiếp tục sum vầy!

      Và ngày mai cũng đã đến, mọi người háo hức về thăm lại trường xưa, xúm xít chụp hình trước cổng trường Đại học Đà Lạt là Viện Đại học Đà Lạt thuở nào.


      Giảng đường Thụ Nhân, Thư Viện, Giảng đường Spellman vẫn còn đó, tôi như thấy thấp thoáng đâu đó hình ảnh các anh chị đang vui đùa. Nhà thờ Năng Tĩnh, Đại học xá năm xưa,không còn nữa, đã trở thành những giảng đường. Nhìn các cô cậu sinh viên đang vội bước, từng nhóm nhỏ, trò chuyện huyên thuyên xen lẫn hình ảnh các anh chị cựu sinh viên tuổi ngấp nghé lục tuần,tôi không biết các anh chị có xúc động, bồi hồi, có tiếc nuối những điều mình đã không dám thực hiện dạo ấy! Tại sao thời gian qua nhanh quá, mới đó … giờ đây…!


      Xe chuyển sang địa điểm tham quan thứ hai trong ngày: Vườn hoa Đà Lạt ngày xưa mang đậm nét tự nhiên, các cụm hoa được trồng trực tiếp trên đất, ngày nay chúng được thay thế bởi các chậu nhựa, sành, sứ, được uốn éo theo trí tưởng tượng của con người. Khung cảnh, đường đi được đổ bê tông chắc chắn… tuy rằng mang đầy tính hiện đại, chúng như những gương mặt được bôi kem, trát phấn phẳng lì, vô hồn, không cảm xúc.

      Rời vườn hoa Đà Lạt, chúng tôi đến viếng nhà chị Mai – nơi có bàn thờ thầy Phó Bá Long là vị thầy lưu lại nhiều kỷ niệm nhất, là người đem nhiều tri thức mới, hay, thiết thực truyền đạt lại cho các anh chị! Tinh thần Tôn sư trọng đạo của các anh chị rất đáng trân trọng!





Kỳ cuối: ĐÊM GALA ĐÁNG NHỚ

 
      Điểm cuối cùng của cuộc hành trình cũng xuất hiện, đó là Thung lũng vàng. Câu chuyện của các anh chị dường như không bao giờ dứt, đến bữa cơm trưa cũng rộn rã tiếng nói cười.

      Buổi chiều trên Thung lũng vàng không lạnh buốt vì gió như ở thành phố Đà lạt, mặc dù bầu trời ui ui, mọi người ra ngoài đi dạo, chụp ảnh.


Ban tổ chức thì lo chuẩn bị cho đêm lửa trại và văn nghệ.

      Màn đêm cũng buông xuống, ngọn lửa bùng cao, sáng tỏa, ấm áp một vùng trời, mọi người không còn cảm nhận cái lạnh kèm theo sương muối của trời đêm Đà Lạt. Những bài hát tập thể vang lên “Nào anh em ta về đây ta sum vầy…”, “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại…”, “ … mặt đất bao la anh em ta về, gặp nhau mừng như bão cát, quay cuống trời rộng, bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam”.


      Ôm con ngồi bên trong nhà kính, tôi cảm thấy lòng mình nóng lên theo ngọn lửa nhiệt tình, ngọn lửa trẻ trung, háo hức của các anh chị, cùng các trò chơi vui nhộn rất sinh viên. Dường như tôi thấy được nét mặt ngượng ngùng của anh Tứ, gương mặt đỏ bừng, e thẹn của chị Huệ khi kết quả của một trò chơi là lời đề nghị họ hôn nhau…


      Mọi người tạm rời ngọn lửa đang cháy bập bùng cùng với tiếng răng rắc của các thanh củi, để vào phòng kính ôn lại truyền thống, ca hát, khiêu vũ cùng nhau. Tôi đã không kềm được nước mắt trong phút mặc niệm những bạn bè K8 đã mất theo tiếng nói trầm buồn của anh Châu khi xướng tên của các anh chị. Tôi cũng không hiểu vì sao? Có lẻ là tôi cảm nhận được cuộc đời sao mà ngắn ngủi, qua mau quá, những con người mới ngày nào tay trong tay cùng học hành, cùng chơi đùa, cùng giành những chiếc ghế trên giảng đường, cùng leo rào mỗi khi đi chơi về khuya, những khi cùng đàn cùng hát và cùng chung nhiều việc khác nữa, giờ đây trong buổi họp mặt sau 40 năm này lại thiếu vắng các anh, chị! Liệu rằng ngày mai đây, những buổi họp mặt sau nữa, sẽ có thêm bao nhiêu người trong danh sách mặc niệm này!


      Đến màn làm nghi thức Đáo tuế cho các anh chị từ 60 tuổi trở lên, nụ cười tươi hằn những nếp nhăn thời gian khi các anh chị nhận những bông hoa chúc mừng. Có thật sự họ vui khi chợt nghĩ về tuổi đôi mươi đã vụt qua!


      Tiếng đàn, tiếng hát cất lên lúc thì như bùi ngùi, trầm lắng, lúc sôi động vang vọng giữa rừng thông cùng những đôi anh chị dìu nhau theo các điệu nhảy… Họ không mong muốn trời sáng, vì khi đó mọi người sẽ phải bịn rịn chia tay.


      Và rồi chậm thế nào cũng phải chia tay, họ hẹn sẽ gặp nhau năm 2013 với đầy đủ những người trong chuyến đi này và hy vọng cói thêm nhiều bạn bè khác nữa!

      Tạm biệt các anh chị K8, K11 tạm biệt cái gió lạnh của Đà Lạt thân yêu! Chúc tất cả mọi người K8 thương mến nhiều niềm vui và sức khỏe! Tôi về nhà với nhiều giọt cảm xúc vẫn còn vương đọng!