Ngày ấy… Ta rời thành phố này khi tuổi đời vừa hơn đôi mươi!
Giờ đây, trở về chốn xưa…
Mái tóc đã điểm bạc…
Nhưng kỷ niệm về một thời... vẫn cứ còn xanh mãi
Ta cứ ngỡ, những kỷ niệm xưa… sẽ đón đợi ta về
Bỗng… Chợt nhận ra sự thay đổi vội vàng của thành phố này!
Ngày trước, để nhận ra Đà Lạt, ta thường tìm đâu đó hình ảnh con gà trên nóc cao nhà thờ
… hay nóc tháp chuông của trường Yersin
Ngày nay, Đà Lạt được tô điểm thêm cái tháp cao vời vợi
Rồi mai sau… Tháp ấy cũng sẽ đi vào tình cảm của thế hệ hôm nay?
Ngôi chợ Đà lạt - kiêu ngạo, ngày nào…
…cũng bị chìm đắm trong vòng lốc xoáy cao tầng
Bước chân của ta như chùng lại!
Một cảm giác ngỡ ngàng mà mãi, sau một vài lần trở lại, ta mới thấy quen thuộc!
Con đường Thành Thái với những ngôi nhà thấp bé ngày nào… cũng đã vươn cao
Lần về chốn xưa, nơi ta qua lại hai buổi sáng chiều… để đến Trường
Cổng Trường xưa tuy không thay đổi nhiều, nhưng sao ta lại ngập ngừng bước qua!
Nhìn các em đi lại trong sân Trường, ta chợt nhận ra mình ngày ấy…
Con đường Hàm Nghi xưa, con đường của biết bao kỷ niệm
Hôm nay, đi lại trên con đường này sao ta lại thấy nhiều tiếc nhớ!
Bước chân ta tìm về dấu rêu xưa nơi con ngõ nhỏ…
Con dốc nhà trọ vẫn không cao hơn nhưng sao lòng ta thấy mỏi!
Hay ta cứ mãi hoài niệm về một quá khứ đã qua?
Đà Lạt đang thay đổi trong khi ta vẫn mãi là “người muôn năm cũ”!
Đôi khi, ta tự hỏi…
Thành phố này vẫn ngút ngàn rừng thông…
Và chập chùng đồi núi…
Vẫn con thác bạc…
Và những con đường nở rộ hoa đào…
Sao riêng ta lại thành người xa lạ giữa chốn thân quen này!
Mưa vẫn rơi trong lòng phố…
Mưa giữa nghìn trùng…
Có giọt mưa nào rơi trên nỗi buồn của ta ?
THANG VO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét