Ta yêu nhau năm thứ hai đại học
Mùa xuân thơm đổ xuống tận chân đồi
Nắng chiều vàng em mong manh áo trắng
Đến với anh tình e ấp trên môi
Hai mươi tuổi em là người tình dại
Trong tay anh run như nụ hoa mềm
Sợ theo gió mùi hương không trở lại
Những thẹn thùng hỏi anh có yêu em
Tình không đợi vì thế nên hạnh phúc
Có bao giờ đến với hẹn hò đâu
Kỷ niệm đẹp nằm ở trong nước mắt
Hội Hữu buồn em khóc sợ mất nhau
Tháng mười một mưa giông cùng với bão
Trời âm u em nép sát vào anh
Chiều tan học ta lang thang trên phố
Gió mùa đông thổi suốt tới Hòa Bình
Hoa đào ơi tới rồi mùa âm nhạc
Có nghe không những mong nhớ của cành
Đêm văn nghệ bóng anh và tiếng hát
Theo em về trong một giấc mơ xanh
Lòng em nhỏ tình yêu giam không hết
Mà thời gian đi mãi những bước dài
Không nhớ nữa bao lần anh bắt hứa
Suốt một đời tình sẽ chẳng hề phai
Đà Lạt buồn làm sao ngày di tản
Người đớn đau rừng núi vẫn vô tình
Gió Nha Trang rộn ràng trên quân cảng
Ly loạn rồi đếm vội những lênh đênh
Bao mơ ước dịu dàng rồi cũng vỡ
Gọi mùa xuân áo trắng bước chân hiền
Của dỉ vãng, về đây ngày mở ngỏ
Đón tình yêu, quên cả bóng chiều nghiêng
KIM CÚC
Saigon 1975
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét