Điểm cuối cùng của cuộc hành trình cũng xuất hiện, đó là Thung lũng vàng. Câu chuyện của các anh chị dường như không bao giờ dứt, đến bữa cơm trưa cũng rộn rã tiếng nói cười.
Buổi chiều trên Thung lũng vàng không lạnh buốt vì gió như ở thành phố Đà lạt, mặc dù bầu trời ui ui, mọi người ra ngoài đi dạo, chụp ảnh.
Buổi chiều trên Thung lũng vàng không lạnh buốt vì gió như ở thành phố Đà lạt, mặc dù bầu trời ui ui, mọi người ra ngoài đi dạo, chụp ảnh.
Ban tổ chức thì lo chuẩn bị cho đêm lửa trại và văn nghệ.
Màn đêm cũng buông xuống, ngọn lửa bùng cao, sáng tỏa, ấm áp một vùng trời, mọi người không còn cảm nhận cái lạnh kèm theo sương muối của trời đêm Đà Lạt. Những bài hát tập thể vang lên “Nào anh em ta về đây ta sum vầy…”, “Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại…”, “ … mặt đất bao la anh em ta về, gặp nhau mừng như bão cát, quay cuống trời rộng, bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Việt Nam”.
Ôm con ngồi bên trong nhà kính, tôi cảm thấy lòng mình nóng lên theo ngọn lửa nhiệt tình, ngọn lửa trẻ trung, háo hức của các anh chị, cùng các trò chơi vui nhộn rất sinh viên. Dường như tôi thấy được nét mặt ngượng ngùng của anh Tứ, gương mặt đỏ bừng, e thẹn của chị Huệ khi kết quả của một trò chơi là lời đề nghị họ hôn nhau…
Mọi người tạm rời ngọn lửa đang cháy bập bùng cùng với tiếng răng rắc của các thanh củi, để vào phòng kính ôn lại truyền thống, ca hát, khiêu vũ cùng nhau. Tôi đã không kềm được nước mắt trong phút mặc niệm những bạn bè K8 đã mất theo tiếng nói trầm buồn của anh Châu khi xướng tên của các anh chị. Tôi cũng không hiểu vì sao? Có lẻ là tôi cảm nhận được cuộc đời sao mà ngắn ngủi, qua mau quá, những con người mới ngày nào tay trong tay cùng học hành, cùng chơi đùa, cùng giành những chiếc ghế trên giảng đường, cùng leo rào mỗi khi đi chơi về khuya, những khi cùng đàn cùng hát và cùng chung nhiều việc khác nữa, giờ đây trong buổi họp mặt sau 40 năm này lại thiếu vắng các anh, chị! Liệu rằng ngày mai đây, những buổi họp mặt sau nữa, sẽ có thêm bao nhiêu người trong danh sách mặc niệm này!
Đến màn làm nghi thức Đáo tuế cho các anh chị từ 60 tuổi trở lên, nụ cười tươi hằn những nếp nhăn thời gian khi các anh chị nhận những bông hoa chúc mừng. Có thật sự họ vui khi chợt nghĩ về tuổi đôi mươi đã vụt qua!
Tiếng đàn, tiếng hát cất lên lúc thì như bùi ngùi, trầm lắng, lúc sôi động vang vọng giữa rừng thông cùng những đôi anh chị dìu nhau theo các điệu nhảy… Họ không mong muốn trời sáng, vì khi đó mọi người sẽ phải bịn rịn chia tay.
Và rồi chậm thế nào cũng phải chia tay, họ hẹn sẽ gặp nhau năm 2013 với đầy đủ những người trong chuyến đi này và hy vọng cói thêm nhiều bạn bè khác nữa!
Tạm biệt các anh chị K8, K11 tạm biệt cái gió lạnh của Đà Lạt thân yêu! Chúc tất cả mọi người K8 thương mến nhiều niềm vui và sức khỏe! Tôi về nhà với nhiều giọt cảm xúc vẫn còn vương đọng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét