Mấy
dòng này tui viết tặng riêng cho Bạn Huỳnh văn Của. Ai thích đọc thì đọc. Ai
hỗng thích đọc thì cũng ráng đọc. Đọc xong, coi như chưa từng đọc. Đơn
giản như đang giỡn vậy thôi!
Bạn
Của thân mến!
Tuần
này, diễn đàn của bọn mình bỗng dưng lao xao vì bài viết "Tự
tình trong ngăn ký ức" ( http://ctkdk8dalat.blogspot.com/2012/12/tu-tinh-trong-ngan-ky-uc.html ) của Bạn. Lao xao cũng đúng thôi! Tự nhiên Bạn gãi
đúng chỗ ngứa của mọi người. Mọi người đọc xong chuyện tình của Bạn rồi liên
tưởng đến mình, rồi nhắm mắt mơ màng, rồi lục tìm trong kho (không phải trong
ngăn như Bạn vì lưu trữ quá lộn xộn!) ký ức của mình, rồi nhớ về Đalat, nhớ
quay quắc một hoặc nhiều mối tình thời sinh viên (riêng vụ này không có tui!)
hồi xưa ở trển...
Đúng
là một thời để yêu và bây giờ...một trời để nhớ!!!
Tui
không đoán mò đâu, nói có sách, mách có chứng hẳn hoi, không tin Bạn thử đếm coi,
có đến mấy chục cái bình luận về bài viết của Bạn lận đó! Điều này chứng tỏ
tuy già rồi, xấp xĩ sáu bó rồi, nhưng người ta vẫn khoái nghe kể chuyện tình!!!
Chuyện
tình ngày đó của Bạn cũng làm tui liên tưởng đến một chuyện tình tương tự,
chỉ hơi khác một chút về cách thể hiện và đương nhiên cũng khác nhau về hiệu
quả cuối cùng. Để tui kể cho Bạn nghe nghen.
Tui
có một thằng Bạn thời trung học. Đậu tú tài toàn xong, nó vô Saigon học Văn
khoa, còn tui lên Đalat. Thằng này thuộc type chai mặt, lì đòn. Đặc biệt, nó có
kiểu tán gái hổng giống ai! Hễ thích cô nào, nó nhập đề thẳng thừng, không
quanh co! Đại loại: Tui thương em, tui nghĩ em thương ai cũng vậy, thương tui,
tui cám ơn... Trời đất! tỏ tình mà cứ y như khủng bố, cứ y như mấy cô bán mứt
mận, khoai lang dẽo ở Chợ Hoà Bình chào hàng! Mua mớ hàng dùm em đi anh ơi! Mua
của ai cũng vậy, mua dùm em, em cám ơn nha anh!
Tỏ
tình kiểu du côn vậy đó mà áp phê vô cùng cùng! Có một em học cùng trường, dưới
nó hai năm, hiền hơn ma soeur, rất dễ thương, đẹp nức tiếng Văn khoa thời đó,
cũng tóc dài như Khánh Ly của Bạn, nghe nó "rao", đâm xiêu lòng, chịu
"mua" nó và "xài" nó từ đó đến bây giờ! Gần bốn mươi năm
rồi, nhưng hai đứa vẫn "chạy" tốt mới lạ chớ!!!
Đó,
Bạn thấy không, con người ta học Văn khoa nhưng cách tán gái rất là Chánh trị
kinh doanh, còn Bạn với tui thì ngược lại, học CTKD mà tán gái theo kiểu
Văn khoa, cứ úp úp, mở mở, cứ lãng mạn, lãng mẹo, cứ miệt mài làm thơ, viết
văn, đứng trước gái mà cứ run như bị sốt rét... thì không bể show, không trớt
quơ, trớt quớt mới là chuyện lạ!!! Đúng hông bạn hiền??? Vậy thì bây giờ trách
ai và cố lục lạo, tình tự với ngăn hay kho ký ức để làm cái gì!!!???
Thôi,
không bàn chuyện này nữa. Cùng cảnh ngộ, tui xin được chia sẻ cùng Bạn và xin
hát tặng Bạn một trong những bài không tên của anh Vũ Thành An. Bài này được
hát theo giọng mái (giọng nữ). Trước khi hát, cho phép em xin lỗi anh An vì đã
tự ý sửa ý và lời, chỉ giữ đúng nhịp, đúng tongue nhạc của Anh thôi, mong Anh
thông cảm! Của ơi! nghe nè :
"...Này
Anh hỡi, con đường Em đi đó, con đường
Em theo đó, đúng chớ không sai. Mưa bên chồng, hỗng có làm Em khóc, cũng chẵng
có làm Em nhớ, những khi mình mặn nồng!!! Này Anh hỡi, con đường Em đi đó, con
đường Em theo đó, đã đưa Em qua đây. Xa Anh rồi, thiên đường Em đã thấy, Em
thần tiên chắp cánh, tỉnh đi thằng tình si!!!". Hết hát.
Đúng!
Tỉnh lại đi những thằng tình si thuở ấy, đừng cố nhớ lại chuyện năm não, năm
nào. Cố giấu giếm dĩ vãng, vui vẽ sống bên bà nội và mấy đứa cháu nội, thỉnh
thoảng meo mốc thơ văn cho bạn bè đọc chơi đỡ buồn. Tuổi sắp già, như vậy là đủ
vui rồi! Đừng nghe lời mấy cha Trịnh Công Sơn hay Phạm Thiên Thư để rồi cứ
" Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên, tưởng rằng đã quên, nhưng tim yếu
mềm..." hay cứ "Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đoá hoa
tường vi..." hoặc "...Thôi thì Em, chẵng còn yêu tui, leo lên cành
bưởi, khóc người hu hu!!!", cứ như vậy thì mệt lắm Của ơi là Của!!!
(Khuyên Bạn, chứ còn tui, không biết tui có thực hiện được lời khuyên đó hay
không lại là chuyện khác!)
Meo
cho Bạn thư này xong là tui có chuyện phải đi xa độ chục ngày. Chúc Bạn và mọi
người một cuối tuần vui vẽ. Chúc Bạn, mọi người và gia đình hưởng một Giáng
Sinh, một năm mới dương lịch tràn đầy hạnh phúc.
T. Đ. Dũng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét