Trang

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

XUÔI NAM - Bài 1



     Tôi và cô hàng xóm vừa hoàn tất một chuyến du hành xuôi từ miền Bắc Virginia lạnh lẻo về miền Nam với các địa danh nhiều tên tuổi, cũng như có đông cư dân VN như Atlanta ở Georgia; New Orleans ở Louisiana; Houston, San Antonio, Fort Worth, Dallas ở Texas.  Sau đó là vòng trở về xuyên qua các tiểu bang như Arkansas, Tennessee, và Virginia.  Chuyến đi kéo dài 13 ngày, đoạn đường đi và lang thang tổng cộng 4200 miles (6720km).  Vì xe nhà đã cũ, nên tôi đành thuê một chiếc hạng trung (Intermediate) là Chrysler 200 để đi, cũng may được cho chiếc xe còn mới toanh, mới chạy có 508 miles.  Tổng số tiền xăng đã chi là $500, rẽ hơn tiền vé máy bay một chút là $600.

     Chuyến đi này lẻ ra đã thức hiện từ năm ngoái 2012, nhưng vì không kịp nghiên cứu đường đất, nên đã dời qua năm nay 2013.  Vào năm 2012, tình cờ ngồi nhìn bản đồ toàn nước Mỹ, tôi khám phá ra là từ thủ phủ Denver của Colorado, ngoài chuyện lang thang với thú ngâm nước nóng ở Hot Springs ở Glenwood Springs, tôi có thể chạy đi thăm Arches National Park của Utah nằm kề sát đường ranh biên giới tiểu bang.  Thêm vào đó, từ Denver nếu lái nhanh, tôi chỉ mất chừng 6 tiếng là có thể viếng thăm cái núi có tạc hình của 4 vị tổng thống Hoa Kỳ ở South Dakota.  Sẽ kể chuyện này chi tiết hơn trong bài "10 ngày giong ruỗi miền núi" sau nha các bạn.

     Ngày đầu chuyến đi là nhắm đến Atlanta Georgia thăm gia đình bà chị, và một bạn K8 là chị Lê Thị Thành ở Marietta.  Thành phố Marietta được dùng làm bối cảnh trong phim nổi tiếng Cuốn Theo Chiều Gió (Gone with the wind).  Nói ra thì mắc cở, tôi đã xem phim này 4 lần, nhưng chưa bao giờ xem hết trọn phim.  Không vì ngũ gục thì cũng bị kéo đi đâu đó giữa chừng.  Cứ hẹn lần hẹn lựa, mà vẫn chưa có dịp xem lại.  Đọan đường dự tính chỉ có 10 tiếng lái xe, không ngờ lại mất đến hơn 11 tiếng, vì kẹt xe dọc đường do tai nạn.  Có khúc chỉ có 5 miles, vậy mà tôi ma^'t đến cả giờ mới vượt qua được.

     Lần này nhờ sử dụng GPS, tôi đã tìm được nhà bà chị dễ dàng hơn ngày xưa cầm bản đồ giấy.  Nhà cửa, thương mại đều phát triển mạnh ở khu vực vòng đai của Atlanta.  Nhà cửa với vườn tược trông rất mát mắt.  Khu vực nhà bà chị tôi ngày xưa còn trống rỗng, nay các căn nhà đắt tiền, các cơ sở làm ăn đã mọc lên che kín.  Cũng giống như các nơi có cộng đồng Á Châu lớn mạnh, người Đại Hàn đã mạnh dạn làm ăn với các của hàng siêu thị cực lớn, không thua gì các cửa hàng Safeway, Krogers, v.v.  Dĩ nhiên là các siêu thị Đại Hàn đã đánh gục không ít các chợ Tàu, VN, Mễ nho nhỏ trong vùng.  Ngay cả các siêu thị Mỹ hạng trung cũng chết như thường.

     Chạy ra khu phố gần nhà, chúng tôi 4 người kéo vào thưởng thức đồ ăn trong quán Le Mekong.  Ngồi trong quán Le Mékong đã lôi kéo tôi không ít về quán Mékong ở Dalat năm nào.  Tôi hỏi thăm chủ quán có quen biết hay họ hàng chi với anh chàng Tài Bữu hay bà chị ca sĩ Trúc Mai ngày nào không, thì người nhân viên cũng chẳng biết.  Ngày ấy, đầu tháng mới lảnh tiền mới dám vào ngồi ở Mékong, hay Tùng.  Chứ thường thì chỉ dám lang thang ở các quán vĩa hè, hay xe sinh tố / cà phê đầu ngỏ.

     Trang hoàng thoáng và sạch sẽ, cộng với sự thân thiện trong sự tiếp đãi, quán Le Mékong đã vượt qua giai đoạn khó khăn lúc đầu.  Bây giờ chỉ cần phát triển các món ăn cho ngon hơn, thì chắc chắn thu hút được khách hàng.  Giá tiền các món ăn, tôi nhận thấy rẻ hơn độ 20% so với Khu Eden ở Virginia.  Chỉ tiếc một chút là chị Thành bận việc nhà, thêm nữa là ở xa cách 45 phút lái xe.  Thêm là giờ kẹt xe, nên tôi không dám kèo nài mời chị và ông xã đến ăn tối chung.  Nhưng tôi không quên nhắc chị Thành là cố gắng rũ thêm bạn bè về tham dự ĐHTN-2014 ở Montréal, có như thế chúng tôi mới có dịp ngồi lại chung bạn bè cùng lớp năm nào, rồi còn so sánh ai già hơn ai, hay là chúng ta đã già như nhau?!

     Buổi tối ngồi nói chuyện với bà chị và ông anh rễ đã về hưu, tổng kết lại phe ta ở Atlanta cũNg xất bất xang bang với cái bong bóng đất đai, nhà cửa, cơ sở thương mại trong thời gian 8 năm vừa qua.  Chẳng cứ gì là phe ta, Tàu, Mễ, Ấn, Đại Hàn, Nhật... phe nào cũng thê thảm.  Mà trên toàn thế giới chứ nào đâu chỉ có ở Mỹ hay ở VN.  Có như vậy chúng ta mới thấy cái hay của nhóm tư bản với "phú quý kế" đã đưa ra những cái thấy mà ham, khó mà cưỡng lại không lao đầu vào.  Nghĩ lại từ câu chuyện "chim cút" hồi trước 75, rồi qua Mỹ "cơn gió Stock", phải chịu thua các thầy chú tư bản đã giăng lưới khắp nơi.  Dĩ nhiên cũng có người làm giàu, nếu nhảy ra kịp thời.

     Đã lâu không đi xa, ngồi lái xe liên tục 11 tiếng rưỡi cũng chăm, nên tôi xin phép đi nghỉ trước, mặc dù ai nấy vẫn còn hào hứng với câu chuyện thành bại trong cuộc đời.  Đoạn đường ngày mai, sơ sơ 500 miles, hy vọng chỉ mất chừng 8 tiếng, cứ hy vọng như thế để có được giấc ngủ ngon đêm nay.
(còn tiếp)

NĐTrọng & Thanh Đan






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét