Trang

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

GIA ĐÌNH BẠN HUỲNH TẤN MẠNH (QĐ)


TẢN MẠN... CUỐI TUẦN! (2)



Mấy dòng này tui viết tặng riêng cho Bạn Huỳnh văn Của. Ai thích đọc thì đọc. Ai hỗng thích đọc  thì cũng ráng đọc. Đọc xong, coi như chưa từng đọc. Đơn giản như đang giỡn vậy thôi!

Bạn Của thân mến!
Tuần này, diễn đàn của bọn mình bỗng dưng lao xao vì bài viết "Tự tình trong ngăn ký ức" ( http://ctkdk8dalat.blogspot.com/2012/12/tu-tinh-trong-ngan-ky-uc.html ) của Bạn. Lao xao cũng đúng thôi! Tự nhiên Bạn gãi đúng chỗ ngứa của mọi người. Mọi người đọc xong chuyện tình của Bạn rồi liên tưởng đến mình, rồi nhắm mắt mơ màng, rồi lục tìm trong kho (không phải trong ngăn như Bạn vì lưu trữ quá lộn xộn!) ký ức của mình, rồi nhớ về Đalat, nhớ quay quắc một hoặc nhiều mối tình thời sinh viên (riêng vụ này không có tui!) hồi xưa ở trển...
Đúng là một thời để yêu và bây giờ...một trời để nhớ!!!
Tui không đoán mò đâu, nói có sách, mách có chứng hẳn hoi, không tin Bạn thử đếm coi, có đến mấy chục cái bình luận về bài viết của Bạn lận đó! Điều này chứng tỏ tuy già rồi, xấp xĩ sáu bó rồi, nhưng người ta vẫn khoái nghe kể chuyện tình!!!

 Chuyện tình ngày đó của Bạn cũng làm tui liên tưởng đến một chuyện tình tương tự, chỉ hơi khác một chút về cách thể hiện và đương nhiên cũng khác nhau về hiệu quả cuối cùng. Để tui kể cho Bạn nghe nghen.
Tui có một thằng Bạn thời trung học. Đậu tú tài toàn xong, nó vô Saigon học Văn khoa, còn tui lên Đalat. Thằng này thuộc type chai mặt, lì đòn. Đặc biệt, nó có kiểu tán gái hổng giống ai! Hễ thích cô nào, nó nhập đề thẳng thừng, không quanh co! Đại loại: Tui thương em, tui nghĩ em thương ai cũng vậy, thương tui, tui cám ơn... Trời đất! tỏ tình mà cứ y như khủng bố, cứ y như mấy cô bán mứt mận, khoai lang dẽo ở Chợ Hoà Bình chào hàng! Mua mớ hàng dùm em đi anh ơi! Mua của ai cũng vậy, mua dùm em, em cám ơn nha anh!
Tỏ tình kiểu du côn vậy đó mà áp phê vô cùng cùng! Có một em học cùng trường, dưới nó hai năm, hiền hơn ma soeur, rất dễ thương, đẹp nức tiếng Văn khoa thời đó, cũng tóc dài như Khánh Ly của Bạn, nghe nó "rao", đâm xiêu lòng, chịu "mua" nó và "xài" nó từ đó đến bây giờ! Gần bốn mươi năm rồi, nhưng hai đứa vẫn "chạy" tốt mới lạ chớ!!!

Đó, Bạn thấy không, con người ta học Văn khoa nhưng cách tán gái rất là Chánh trị kinh doanh, còn Bạn với tui thì ngược lại, học CTKD mà tán gái theo kiểu Văn khoa, cứ úp úp, mở mở, cứ lãng mạn, lãng mẹo, cứ miệt mài làm thơ, viết văn, đứng trước gái mà cứ run như bị sốt rét... thì không bể show, không trớt quơ, trớt quớt mới là chuyện lạ!!! Đúng hông bạn hiền??? Vậy thì bây giờ trách ai và cố lục lạo, tình tự với ngăn hay kho ký ức để làm cái gì!!!???

Thôi, không bàn chuyện này nữa. Cùng cảnh ngộ, tui xin được chia sẻ cùng Bạn và xin hát tặng Bạn một trong những bài không tên của anh Vũ Thành An. Bài này được hát theo giọng mái (giọng nữ). Trước khi hát, cho phép em xin lỗi anh An vì đã tự ý sửa ý và lời, chỉ giữ đúng nhịp, đúng tongue nhạc của Anh thôi, mong Anh thông cảm! Của ơi! nghe nè :
"...Này Anh hỡi, con đường  Em đi đó, con đường Em theo đó, đúng chớ không sai. Mưa bên chồng, hỗng có làm Em khóc, cũng chẵng có làm Em nhớ, những khi mình mặn nồng!!! Này Anh hỡi, con đường Em đi đó, con đường Em theo đó, đã đưa Em qua đây. Xa Anh rồi, thiên đường Em đã thấy, Em thần tiên chắp cánh, tỉnh đi thằng tình si!!!". Hết hát.
Đúng! Tỉnh lại đi những thằng tình si thuở ấy, đừng cố nhớ lại chuyện năm não, năm nào. Cố giấu giếm dĩ vãng, vui vẽ sống bên bà nội và mấy đứa cháu nội, thỉnh thoảng meo mốc thơ văn cho bạn bè đọc chơi đỡ buồn. Tuổi sắp già, như vậy là đủ vui rồi! Đừng nghe lời mấy cha Trịnh Công Sơn hay Phạm Thiên Thư để rồi cứ " Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên, tưởng rằng đã quên, nhưng tim yếu mềm..." hay cứ "Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đoá hoa tường vi..." hoặc "...Thôi thì Em, chẵng còn yêu tui, leo lên cành bưởi, khóc người hu hu!!!", cứ như vậy thì mệt lắm Của ơi là Của!!! (Khuyên Bạn, chứ còn tui, không biết tui có thực hiện được lời khuyên đó hay không lại là chuyện khác!)
Meo cho Bạn thư này xong là tui có chuyện phải đi xa độ chục ngày. Chúc Bạn và mọi người một cuối tuần vui vẽ. Chúc Bạn, mọi người và gia đình hưởng một Giáng Sinh, một năm mới dương lịch tràn đầy hạnh phúc.

T. Đ. Dũng


TỰ TÌNH TRONG NGĂN KÝ ỨC



MỘT THÁNG SAU KHI CHIA TAY
Không thấy em vào Sài Gòn như đã hẹn. Cũng không có tin tức hay thư từ nhắn gởi. Em đang ở đâu? Đà Lạt hay Nha Trang? Phần tôi thì những ngày chờ đợi nhập ngũ thật là vô vị: quán xá với bạn bè, thơ thẩn trên căn gác lững trong tâm trạng bồi hồi với nỗi nhớ nhung và chờ mong một lần gặp lại nhau trước khi tôi chấp nhận dấn thân. Tôi nhớ em và nhớ Đà Lạt. Nhớ những ngày vui qua mau, nhứt là buổi chiều dạo phố sau cùng và buổi sáng bịn rịn dưới bến xe. Tôi muốn gặp lại em. Tôi cần gặp lại em. Và lần này tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội “cạnh tranh" với người  quân nhân lịch thiệp đó. Còn được một tuần nên tôi vẫn hy vọng gặp lại em, và tôi vẫn đang chờ…
 
MỘT NGÀY TRƯỚC KHI TRÌNH DIỆN NHẬP NGŨ
Đọc thư đến thuộc lòng mà vẫn không thấy chán. Em vẫn lịch sự trong ngôn từ. Không có lời yêu thương nhưng bàng bạc mấy câu nhung nhớ. Vậy là không có cơ hội như mong ước. Thôi cũng đành. Cả buổi tối lê la quán xá với người bạn mà lòng cứ nghĩ vẩn vơ đâu đó. Hai mối sầu đời chia hai dòng suy tưởng mặc dù gặp nhau trong tâm trạng đồng cảnh. Mai tôi đi, nhưng hắn chờ ngày sau cùng mới chịu trình diện. “Họ cho thời hạn 3 ngày. 72 tiếng đồng hồ. Tao chỉ cần một phút bên em cũng đủ rồi!  Trình diện sớm lỡ như em lên tìm ngay lúc mình kẹt trong Quân Vụ Thị Trấn hay trên Trung Tâm 3 thì uổng công chờ đợi lắm.  Mà sao mày không chờ ngày cuối rồi trình diện chung với tao?!.." Hắn nói nghe có lý. Nhưng tôi không thấy lưu luyến gì nữa. Có thêm một, hai ngày cũng không mang lại nguồn vui đích thực trong tôi và cho cả những người thân trong gia đình. Vã lại…Em cũng đang ở thật xa. Định phận đã sẵn dành. Tôi vui lòng chấp nhận. Ngày mai, 17-07-1972 sẽ là ngày tôi nhập cuộc.
 
MỘT CHIỀU TRÊN BÃI CHIẾN THUẬT
Biển đang sậm màu. Nắng nghiêng bóng núi. Toàn cảnh  “…Em nằm xỏa tóc đợi chờ anh" đủ nói lên vẻ đẹp của quân trường nơi miền thùy dương cát trắng. Đã có gió mát làm dịu cơn nóng nung người sau một ngày cắm lá ngụy trang lúp xúp chạy, bò. Giờ nghỉ ngơi để chờ buổi học ban đêm là dịp tốt để cả đám “Gian Thương Nhập Môn" ngồi quây quần kể cho nhau nghe những câu chuyện buồn vui của thời “Đại Học Sĩ ".  Chuyện giảng đường và hội học của trường Chánh Trị Kinh Doanh nói hoài không chán. Vài tên tình cờ nhắc lại lớp đàm thoại Anh Ngữ mà em và tôi đã góp mặt từ ngày đầu cho đến lúc cuối. Thật là một ngẫu nhiên tuyệt vời để tôi thêm nhớ em vì mới hôm qua tôi nhận thư em từ Đà Lạt. Trong thư, em nói ông thầy người Mỹ gốc Thanh Niên Thiện Chí có tình cờ gặp em và sẵn dịp từ giả trước khi qua Phi dạy bên đó. Các bạn tha hồ hỏi han nhau về những gương mặt trong nhóm của họ, trai cũng như gái, còn tôi thì gối đầu lên nón sắt nằm nhìn trời, ngắm mây, vừa nghe cả nhóm cười nói, vừa nghĩ về em và khung trời đại học để tạm quên hiện tại nhọc nhằn. Giờ này em đang làm gì nhỉ?! Mới giữa tháng 9. Viện Đại Học còn nghỉ hè sao lại lên Đà Lạt? Hay là anh Thưởng và chị Nga cần giúp gì đó chăng?
 
MỘT SÁNG CUỐI TUẦN TRÊN PHỐ BIỂN
Thấm thoát đã xong thời gian huấn nhục. Ngày phép đầu tiên, dù chỉ vài tiếng, cũng đủ cho tôi hăm hở xuôi ngược phố phường rồi ra Duy Tân trải lòng mình với biển. Biển vào thu hiền hòa gợn sóng. Điệp khúc rì rào quen thuộc làm tôi tạm quên em và Đà Lạt để nhớ về Vũng Tàu và thời mới lớn. Phải chi em chưa lên Đà Lạt để chuẩn bị cho niên học mới thì thật là … Cứ như trò chơi cút bắt! Trọn mùa hè chưa được gắn “ con cá “ nên không được đi phép cuối tuần. Còn bây giờ thì tôi làm “ con bà phước “, hết dạo phố đến ra biển ngắm cảnh cho qua ngày giờ. Nắng tháng 10 vẫn còn gay gắt, nhưng gió quyện từng cơn làm tôi thấy dễ chịu. Bãi vắng, người thưa. Rải rác đó đây là những màu áo tiểu lễ của Đồng Đế bên cạnh những mái tóc dài đưa chân trên bãi cát, hay chụm đầu trong hàng quán, dưới rặng dừa hoặc hàng dương rậm mát. Biển trưa ngập tràn ánh nắng. Trời quang, thanh thoát như trong tranh vẽ. Sóng nước tràn bờ, vỗ nhịp nhàng như khúc nhạc. Ước gì ngủ được một giấc ngay trên bãi thì tuyệt vời!...Bước chân trở về Độc Lập lại đưa tôi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa của mẹ em ở gần chợ Đầm. Bà không nhận ra tôi. Và tôi cũng không dừng lại chào hỏi. Chỉ gặp nhau một lần. Dễ gì nhận ra nhau!? Huống chi mấy tháng trước tôi là bạch diện thư sinh, còn bây giờ thì đen như tượng đồng trên Hòn Khô, lại đang mặc đồ tiểu lễ để dạo phố. Khác biệt nhiều quá! Làm sao bà cụ nhớ tôi là ai!?
 
MỘT THOÁNG MÔNG LUNG GIỮA ĐÊM… "HỜI"
Đêm mang hơi lạnh từ Trường Sơn về ngang quận đường. Đêm yên lắng để những tâm hồn yêu văn nghệ của Chi Khu Hòa Đa quây quần nghe  “mấy đứa em Sinh Viên hát nhạc thính phòng …” Người Thiếu Tá Quận Trưởng luôn ưu ái và trân trọng gọi chúng tôi như thế. Thì cũng vẫn là Nguyễn Duy Tân với Bao Giờ Biết Tương Tư, Ngô Quốc Thắng và Lâm Hoài Nam với Giờ Này Còn Gần Nhau và tôi thì lúc nào cũng Mộng Dưới Hoa mà em đã từng nghe đúng một năm về trước, tại giảng đường Tri Nhất. Vô hình chung chúng tôi đã hát lại những bài trong đêm văn nghệ Giáng Sinh của Khóa 8 Chánh Trị Kinh Doanh để nhớ mùa hội học và cũng để tăng thêm nôn nao trong lòng mọi người, nhứt là Tân, Thắng, Thưởng, Lộc, Thìn, khi sáng mai nhóm bạn Đà Lạt sẽ về cao nguyên còn tôi trở lại SàiGòn với tấm giấy phép đầu tiên trong đời Lính do Thiếu Tá Dụng Văn Đối cấp cho đi một tuần. Một nghĩa cử đẹp của Đàn Anh dành cho nhóm Sinh Viên Sĩ Quan Đồng Đế đến Bình Thuận và tham gia công tác Chiến Tranh Chính Trị tại quận nhà!
  
 - Sao mày không lên Đà Lạt với tụi tao? Hai ngày cho Đà Lạt cũng đủ để mày thăm “Nàng" rồi. Thời gian còn lại dành cho gia đình cũng được!
 
Nguyễn Ngọc Thưởng rủ rê và tôi đã có lúc phân vân suốt từ chiều đến giờ. Nhớ em nhưng tôi cũng nhớ nhà. Phần lớn là vì không rõ em còn trên Đà Lạt với anh chị hay đã về Nha Trang khi Viện Đại Học đóng cửa ăn Noel và Tết Dương Lịch suốt hai tuần lễ. Không có em thì Đà Lạt sẽ lạnh càng thêm lạnh. Và chắc chắn là tôi sẽ không chịu đựng được nỗi cô đơn trong đêm thánh vô cùng cho dù gia đình Thưởng luôn xem tôi như người trong nhà. Thôi thì tôi còn những ngày phép Nha Trang và em có một tháng nghỉ Tết sắp đến. Chắc chắn sẽ gặp em ở phố biển để tâm tình và kể chuyện giảng đường. Ngày mai tôi sẽ xuôi nam còn Thưởng và các bạn ngược bắc, ra Phan Rang để lên Đà Lạt. Hy vọng lá thư nhờ Thưởng mang về sẽ kịp đến tay em trước khi chúng tôi trở lại nơi này đúng vào ngày đầu năm dương lịch.
 
MỘT NGÀY TRƯỚC THỀM XUÂN CHIẾN DỊCH
Gần trọn ngày phép cuối tuần dành cho các bạn bị L19 “ vớt đầu “trên đường về từ Phan Thiết. Bốn người đã tỉnh lại và sẽ hồi phục sau này. Chỉ có một bạn không may còn đang hôn mê trong tình trạng nguy kịch. Từ Quân Y Viện Nguyễn Huệ về lại phố chính, tôi cứ hình dung gương mặt của em và tưởng tượng về những câu chuyện sẽ trao đổi. Mấy bạn rủ đi quán nhâm nhi cà phê và nghe nhạc cho đã trước khi về lại quân trường nhưng tôi tách riêng để về chợ Đầm. Và tôi hụt hẫng khi mẹ em cho biết là "… Ngày mai em nó mới về đến nhà!...” Ngày mai!? Thật tiếc quá! Ngày mai khi em đổ đèo Ngoạn Mục thì tôi đã phải vượt đèo Cả trên đường ra Qui Nhơn. Không hẹn mà nên,16 tên lãng tử tình nguyện tăng phái cho Khóa đàn anh đang thiếu người, và chọn Đồ Bàn làm nơi đón Tết trong khi toàn bộ Đại Đội SVSQ của chúng tôi sẽ nhận công tác Chiến Tranh Chính Trị đợt 2 ngay tại Khánh Hòa. Tôi chỉ “Dạ!" mà không thêm được lời nào khi mẹ em vui vẻ mời  “ … Cháu nhớ ghé ra đây ăn Tết với cả nhà nghe!...” Là định mệnh sẵn dành hay là tôi và em không hữu duyên trong trò chơi tình cảm?!
 
MỘT ĐÊM NGOÀI PHỐ NHA TRANG
Tôi đeo quai chảo đúng 24 tiếng đồng hồ. Quân Lực VNCH vừa có thêm một Chuẩn úy “sữa" . Giấy phép mãn khóa có hiệu lực vào ngày mai, nhưng từ ban chiều, khi nhận phép là tôi và vài bạn khác đã vác túi quân trang đi vòng bãi tác xạ để ra quốc lộ 1 đón xe Lam vào Nha Trang. Tôi ghé qua thăm mẹ em và được biết vì sao em không thể dự ngày lễ và đêm văn nghệ mãn khóa như đã hứa với tôi và các bạn Đà Lạt. “… Em nó vừa về đây là đi ngay ra Quân Y Viện Duy Tân ngoài Đà Nẵng. Cháu Phước bị thương nặng lắm…” Lá thư ngắn với lời giải thích nhờ mẹ em trao lại chỉ là một dấu nhấn để xác định vị trí của tôi trong cuộc đời của em. Một vị trí rất khiêm nhường nếu không muốn nói là mơ hồ trong vườn hoa tình ái. Thật đúng là định mệnh! Và em thì không thể không có bổn phận với người Trung úy vui tánh mà tôi đã gặp đúng một năm về trước.
Đêm Nha Trang nhộn nhịp và rộn ràng. Phố biển vẫn sôi nổi với những sinh hoạt cố hữu. Bạn rủ đi nhậu tại một quán quen trên đường Hoàng Tử Cảnh, nhưng  chưa bao lâu là tôi rút sớm để tìm ra Duy Tân ngồi ngắm biển đêm và nhớ em rồi nhớ cả quân trường mà tôi vừa mới rời khỏi sau gần 10 tháng “ … Thao trường đổ mồ hôi…” Sẽ còn trở lại Nha Trang vì tôi phải trình diện Trung Tâm Huấn Luyện Biệt Động Quân ở Dục Mỹ ngay sau khi hết hai tuần phép mãn khóa. Có thể tôi sẽ tìm thăm em. Cũng có thể tôi sẽ không ghé lại nơi này. Có lẽ nên thả nổi tình cảm như hiện nay để giữ hoài cho thật đẹp những kỷ niệm xưa: kỷ niệm của thời trọ học huy hoàng và dễ thương của đời sinh viên.
Biển đêm vẫn thì thào lời sóng. Nha Trang vẫn trữ tình như muôn thuở. Nhưng lòng tôi đang man mác một nỗi buồn lo. Buồn cho hiện tại, lo cho tương lai. Tiếng thở dài theo khói thuốc tan loãng vào cánh gió. Trong khi lòng tôi quặn thắt từng hồi thì biển vô tư giữ hoài một điệp khúc: đều đặn và thong thả đến lạnh lùng. Đêm nay tôi lại nhớ em trong nỗi bồi hồi nghĩ về Đà Lạt. Giã từ Đồng Đế. Tạm biệt Nha Trang. Ước gì có em đêm nay, ơi mái tóc Khánh Ly của mù sương núi đồi và nắng hồng phố biển!
 
MỘT CÁNH THƯ MUỘN MÀNG
Tôi nhận thư em ngay lúc Đà Nẵng đang lâm vào tuyệt lộ. Đọc thư em mà thầm lo cho đồng môn xưa và thành phố cũ. Đà Lạt cũng đang lên cơn sốt chiến tranh nhưng em và các bạn vẫn cố gắng hoàn tất học trình. Tôi thông cảm cho em và bạn bè. Bốn năm theo học không thể bỏ dở dang vào phút cuối. Mặc dù không hy vọng Quân Bưu sẽ còn hoạt động hữu hiệu vì Đà Nẵng đang vô cùng hỗn loạn, nhưng tôi vẫn hồi âm vội vàng. Ngoài lời nguyện cho em và các bạn được mọi sự an lành và hoàn thành mơ ước, thì lá thư mang lời chính thức tỏ tình, sau gần 3 năm chỉ có Thân và Thương lúc mở đầu hay kết thúc. Đã đến lúc phải nói thật Lời tim và Ý tình mặc dù em đã đoán biết từ lâu. Em sẽ phải trả lời “tối hậu thư"  nếu cánh thư bay về tận phố núi. Ngược lại thì coi như tôi nợ em một lời hồi âm và có thể sẽ giữ mãi câu bày tỏ trong lòng vì ngày mai của tôi, của đơn vị, và của Đà Nẵng cùng quân dân vùng 1 Chiến Thuật coi như đã được tính sổ.
 
MỘT LẦN VỀ THĂM PHỐ NÚI
10 năm! Thấm thoát mà đã 10 năm! Đà Lạt vẫn đẹp và trầm lắng như ngày xưa mặc dù hoàn cảnh và cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi. Tôi bồi hồi đưa chân qua những đường xưa, dốc cũ mà cứ ngỡ như đang chập chờn trong cơn mộng du của hiện thực. Kỷ niệm được dịp bừng dậy, nồng nàn, mãnh liệt, khi nhìn lại khung trời thân quen của thung lũng, núi đồi, phố xá, khuôn viên Đại Học và gặp gỡ những đồng môn kiêm đồng đội quân trường. Bốn ngày du lịch đủ để sống lại trọn mùa trọ học, đủ để tôi lâng lâng với cảnh vật và con người, nhưng không đủ thời lượng để tôi xác định tình cảm đích thực dành cho em sau đúng 10 năm xa cách. Tình cảm xưa dành cho em vẫn còn, nhưng hoàn cảnh đã thay đổi đến cùng cực. Mặc cảm của một kẻ lỡ thời, thất thế, đang trĩu nặng trong lòng đã làm tôi chùng bước. Thà để kỷ niệm vẫn đơm hoa theo từng nỗi chạnh lòng, hay bồi hồi, lâng lâng của hoài cảm luôn trở thành mộng mơ trong từng cơn hạnh phúc khi nhìn lại những gì tôi đã trìu mến nhứt, còn hơn gặp nhau để rồi không biết tình cảm sẽ dẫn về đâu, tương lai sẽ ra sao khi tôi chỉ là một “phó thường dân” của chế độ mới. Thà giữ mãi kỷ niệm trong lòng để mái tóc Khánh Ly và tà áo dài mềm như sương của giảng đường Spellman và trong những chiều tan trường sẽ là hình ảnh đẹp muôn đời trong tôi khi nhớ về Đà Lạt và thời trọ học. Thật là mâu thuẫn phải không em?!

                                                                                (Hình minh họa)

MỘT CÁNH THIỆP HỒNG
Cám ơn em đã có giải pháp cho trò chơi cút bắt trong tình cảm dành cho nhau. Tấm thiệp cưới không có gì đặc biệt, nhưng mảnh giấy kèm theo làm tôi chạnh lòng. Chỉ vỏn vẹn có mấy dòng nhưng là cả một khung trời sâu thẳm của đáy lòng em. Đọc xong tôi cảm thấy buồn. “ Người xa thì đã thật xa. Người gần thì cũng không gần hơn người đã xa. Quá khứ nhạt nhòa. Tương lai vô định. Chỉ còn hiện tại. Mà hiện tại thì cứ như một canh bạc, trong đó nhà cái và nhà con cũng chỉ là một người. Phức tạp quá phải không?!...” Mà thôi! Dù sao thì em cũng đã chọn cho mình một con đường. Dẫu vô định thì cũng còn chiếc bóng chung đôi để dò dẫm bước. Còn tôi… Tôi vẫn loay hoay trong định phận với hy vọng sẽ có chút ánh sáng ở cuối đường hầm dẫn đến một ngày mai yên bình để tự an ủi mình trong từng ngày lây lất sống.
 
MỘT THOÁNG TỰ TÌNH
Bây giờ thì tôi đã cách Đà Lạt đúng nửa vòng quay trái đất. Đã có lối thoát.  Đã có một ngày mai như lời nguyện ước. Nhưng tôi phải trả bằng một chuyến ly hương không có vé khứ hồi. Chiều nay, buổi chiều cuối tuần đầu tiên nơi xứ người đã làm tôi chợt nhớ em, nhớ đồng môn, bè bạn, trường lớp, và tất cả những gì thuộc về Đà Lạt ngay khi vừa hít thở không khí đang vào Thu của vùng đông bắc Hoa Kỳ. Cũng là cơn lạnh vừa đủ kéo cao cổ áo. Cũng là sương trắng nhẹ giăng buổi sớm mai, màu nắng hiền dịu lúc chiều tà. Cũng những đồi núi nhấp nhô với từng rặng thông xanh biếc. Nhưng buồn thay! Đà Lạt bây giờ đang ở ngoài vạn dặm. Còn chăng chỉ là những hình ảnh trong ngăn ký ức đang tuần tự lướt qua trong đầu như một khúc phim chiếu chậm của vô thức. 25 năm về trước, bước chân trọ học dẫn tôi đến giảng đường để gặp em. Còn bây giờ bước lưu vong đang khuấy động hồn tôi trong từng ngày hội nhập. Tôi lại đổi đời. Lại phải thích ứng với hoàn cảnh. Nhưng là hoàn cảnh của một trời tự do và hạnh phúc đích thực. Không phải thứ ngục tù bao la mà em còn đang chịu đựng. Đà Lạt là em. Em là Đà Lạt, là kỷ niệm ngàn đời không phai. Vì vậy tôi vẫn hoài nhớ em. Em có hiểu điều này không, ơi mái tóc Khánh Ly của một mùa trọ học?!

HUY VĂN



Chuyen ACE khoa 8.
Tui biet nguoi nay, cach day hon thang co nang co phone cho tui, nhung de giu an toan cho nang va cho Ban Cua cua chung ta, tui nhat dinh khong khai, du co…
Khiêm



Ha Ha Ha... Vay la...sap to'i roi ddo' nha. Co' ai...run hong dzi ?

MTam



Nói riêng cho CT và KS thôi :

    - Nàng học chung lớp AV thầy Richard Trennbath (có tui nữa).
    - Quê nàng là Nha Trang, hiện còn ở VN.
    - Lên xe bông năm 1982.
    Ai muốn biết thêm cho tui 1 thùng bia, sẽ không đánh mà khai.
Khiêm

Chuyen tinh hay...tuyet cu' me`o ! Co^ na`ng K8 NhaTrang co' ma'i to'c Khanh Ly ???? chac phai hoi Lam Trinh, Minh Chau, My Ngoc, Bich Ngoc, Kim Chi, Xuan Lan., Ngoc Quynh..... Hay la` dde Nha tho* Huy Van ....tu*. khai, hay ho*n nhi??
M tam

Công nhận Của bạo gan thiệt :
-       Dám chiến đấu với kép của nàng : Trung úy lịch thiệp.
-       Công khai mối tình đầu trên k8, có thể chuyển cho rất nhiều diễn đàn khác.
-       TT Bình, tui có thể viết lãng mạn ngang ngửa, nhưng ướt dầm dề hơn Của. Chỉ sợ cái màn... cắt, say thôi.
Khiêm

Chỉ có lính ''kiểng'' mới sợ !!!
Bình

Chỉ có lính ''kiểng'' mới sợ !!!
Câu trên đây đọc thấy ..." đã " gì đâu...!
Cám ơn quý bạn đã thả những quả bóng thăm dò quanh câu chuyện kể.
Thì cứ tạm cho là ai cũng đoán đúng phần nào, nhứt là anh bạn " Lạc Đà " cùng chỗ trọ với tui! Suýt chút nữa tui quên " ông già " Khiêm ( Hoàng Cương Thường đặt cho Tào Khiêm nhà mình chứ không phải tui đâu nha! ) đã một thời là chứng nhân thầm lặng, chuyên theo dõi mọi động tịnh của nhóm Sivivalat ( ở số 30 Bá Đa Lộc ) Đúng 40 năm rồi bà con ơi! Cứ để cho mái tóc và tà áo đó đẹp hoài trong ký ức, bằng không thì Thơ, Văn của HV nhà ta hết " phê " à nghe!
Vài hàng thay lời cám ơn quý anh chị và quý bạn đã theo sát bước chân lãng tử qua những vần điệu hoặc câu chuyện kể cuối tuần.
Rất thân ái.
HVC


Thượng, Khiêm ơi!
Đọc bài "Tự tình trong ngăn ký ức" của bạn Huỳnh văn Của tự nhiên tao thấy bạn Của thiệt là tài, ít ra là đối với tao. Tụi mày biết vì sao tao khen bạn Của tài không? Tao khen vì hai lẽ sau:
        Lẽ thứ nhất, bạn Của chỉ học ở Đalat mới có một năm mà đã kiếm được ít nhất một mối tình vắt vai và mối tình ngày đó vẫn còn ám ảnh bạn ấy đến tận bây giờ, và có lẽ còn theo mãi đến tận ngày hết thở!!! Kiểu thương này thiên hạ hay gọi cho dễ hiểu một chút là kiểu thương hoài ngàn năm. Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi!
Người ta thì tài thế, còn mình, trớt quơ, trớt quớt!. Mang tiếng là học đến bốn năm mà cho đến ngày "ra trường" chẵng kiếm được một chút xíu gì để nhớ! để bây giờ mỗi khi nhớ về Đalat, cũng cố tìm nhưng tìm không ra một mái tóc Khánh Ly hay mái tóc Lệ Thu nào, chỉ còn nhớ đến bộ râu quai nón của thằng Trọng!!!
Không phải là tao khô khan hay kén chọn gì, còn dễ tính hơn tụi bây nữa là đằng khác. Cũng cố tìm một mảnh tình cho giống người ta nhưng đành bó tay.com. Bây giờ ngồi kiểm điểm lại thì ra là tại mình hồi xưa quá nhát. Hễ để ý đến người nào thì chỉ mới gặp mặt con người ta đã run cầm cập như bị sốt rét, mồ hôi, mồ kê tuôn đầm đìa thì thử hỏi tụi bây còn tỏ tình, tỏ cãm!!!
Dũng


Hi' Hi' Hi'...
Ba.n oi, dda^'y cu~ng la`..1 chuyen ti`nh ma` chuyen ti`nh...Run La^.p Ca^.p
MTam


Mô Phật!
Dũng ơi là Dũng,
Mày làm tao mừng quá là vì còn có người nhớ đến tao, dù chỉ là một tên "đực". :-))  Tối nay hẳn là tao ngủ không xong rồi, vì vui quá!
       Nói đùa với mày và các bạn cho dzui cuối ngày, chứ thật ra tao cũng phục thằng Của quá xá cở.  Ngày ấy tụi mày còn dám đến gần cho mấy cô ngửi mồ hôi, chớ tao chỉ dám đứng xa mà nhìn thôi.  Lại không dám nhìn lâu, vì sợ người ta biết, lại trách mình làm người ta mắc cở, mất màu. :-))
Nhắc lại kỷ niệm xưa đúng là được dịp cười chết bỏ.  Tao hy vọng như vậy!  Chúng ta ai nấy cũng đều lên đến đỉnh đồi, chỉ còn xuống dốc và vui chơi với nhau cho bỏ những tháng ngày mệt nhọc với tiền nong, vợ con, nhà cửa,...
Chúc tất cả có nhiều sức khỏe để thưởng thức những ngày sắp đến.
Trọng râu


Dũng ơi là Dũng,
Mày làm tao mừng quá là vì còn có người nhớ đến tao, dù chỉ là một tên "đực".
Tui cũng nhớ bộ râu của 8 Trọng!
Nhưng mà nhiều người nhớ " Trọng râu " lắm!
Công nhận lúc đó chỉ mới 19, 20 mà sao Trọng nhà ta " rậm rạp " dữ vậy hè?!!!
CỦA


Dũng, Trọng.
   Tui ở VB ra sớm, làm sao run, nhát được. Nhưng nghĩ là nếu tỏ tình mà lỡ em bật đèn xanh, sau đó yêu nhau  rồi thôi?   Tiến đến xe hoa: Nhìn lại mình, gia đình mình chẳng tới đâu.  Trong khi đó các em K8 được đàn anh bám tới tấp. Tính chờ ngày Đăng Khoa, ngày đó lại chẳng có. Càng nghĩ càng khâm thử (í quên khâm phục) Chánh, Khiết, Minh...  đưa được em K8 Đẹp, Giỏi, Ngoan dzià dinh phục vụ cho tới nay.
Khiêm

Hì hì, rỏ là có tánh xấu. Tôi ước phải chi bạn Của thất tình năm bảy mối để tôi được thưởng thức những chuyện tình đẹp!
Thượng

Thượng đọc thơ Huy Văn thì có vô số " Nàng " trong đó. Tha hồ theo tui hát câu " Trên con đường một chiều, Em đi trước còn Anh theo sau...." !
HVC

Hinh nhu nguoi dep voi mai toc Khanh Ly cua bac Cua ten la Ngoc do MTam oi.
Dung vay khong bac Cua oi a?
QH


Trong " Một Mùa Trọ Học " đã nhắc tới rồi. Là " Nàng " chứ còn ai vô đây nữa chị QH ơi!
HVC

Bai phuc! Bai phuc! ban hien Phuong Dong ! Cac bac trai K8 nen ne^u gu*o*ng Thi Si Huy Van nha minh nha. Da'm la`m, Da'm no'i....he`n gi` ma` TNB o nha` phu.c cha`ng woa' tro*`i tro*`i...
MTam

- Hì hì, thi sĩ, nhạc sĩ, nói chung là nghệ sĩ thường tìm những bóng hồng để thay đổi thăng hoa cảm xúc. Hình như bạn Của mình luôn chấp nhận là người theo đuổi ko mõi mệt? Tôi chỉ đặt 1 gi dụ: nếu bạn Của mình tới luôn trong 1 vài cuộc tình như Trịnh Công Sơn thì thơ của bạn Của sẽ đa dạng phong phú hơn nhiều, chắc đã nổi tiếng cả nước!
Thượng