Trang

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

MỘT NGÀY THẬT LẠNH! (Trọng Râu)


Các bạn thân mến,
     Đã từ lâu, lâu lắm rồi tôi mới có dịp thưởng thức một ngày thật lạnh như hôm qua, Thứ Bảy 18--1--2014. Ra khỏi nhà, cảm thấy khá lạnh nhưng nghĩ là mình còn "chẻ" nên ỷ y đi luôn, không thèm thay áo dày hơn. Kết quả là thê thảm, lạnh te tua khi ra đến khu thương mại Eden. Đây là khu đồi, nên lúc nào cũng lộng gió và lạnh hơn các nơi khác chung quanh. Thiên hạ đi sắm Tết, người bán đều co ro trong áo ấm dầy cộm, nón phủ kín đầu che luôn cả tai. Dù người thật lạnh nhưng cũng cố gắng thở và giữ hơi ấm trong cơ thể, chỉ biết thầm mong Trời Đất chia sẻ cái lạnh này cho người dân xứ Úc xa xôi. Đọc đồng hồ thấy nhiệt độ chỉ chừng 25 độ F, nhưng cái gió đã làm cái lạnh thẩm thấu đến từng phân vuông của thịt da, cứ như là không ăn mặc chi hết.

     Trên đường về, trong lúc cô hàng xóm ngồi run và than thở với cái lạnh của đất trời, tôi chợt nhớ đến cái nóng của trời Đà Lạt năm nào.

     Hôm đó là một buổi trưa sau Tết 1975, tôi lội bộ tà tà đến trường sau bữa cơm trưa trễ tràng ở tiệm Mai Hương. Hôm ấy trời thật nắng và thật nóng, tôi đi đến cuối đường Hàm Nghi, đứng lại nghỉ xả hơi, lấy sức mà leo con dốc chùa Linh Sơn để lên đường Võ Tánh. Bổng có tiếng gọi bên tai  "... anh ấy ơi, chờ em một chút...". Tôi lấy làm lạ sao lại có ai gọi mình thế kia. À thì ra có một cô nàng sinh viên cùng trường, mặt mày xanh lè, thở không ra hơi vì nắng, nhờ tôi đi kèm và đở cho qua con dốc chùa Linh Sơn này. Đây cũng là một người đẹp của Viện Đại Học Đà Lạt, tôi dĩ nhiên là cho nàng vịnh vai và cùng đi chầm chậm lên hết con dốc. Lúc đi một mình thì muốn đi thật nhanh, lần này có nàng từ đâu rơi xuống đi bên cạnh... tôi cứ mong sao cho con dốc thật dài và bất tận. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Tôi ngoắc một chiếc xe lam vừa trờ đến, nhất định không cho nàng đi bộ dưới trời nắng lên Viện.

     
     Hình ảnh nàng năm ấy, dù chỉ là đi chung một con dốc ngắn nhưng kéo dài mãi sau này. Muốn nhìn lại nàng thêm một lần nữa, nhưng không biết Trời có cho không.
 

Trọng Râu
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét