Sau 3 ngày cuối tuần ở New Orleans, Louisiana,
tôi đã sẳn sàng lên đường trực chỉ Houston, Texas. Rời khỏi New Orleans
chạy mấy giờ liền qua không biết biết bao nhiêu là đầm lầy, nhưng rất trong
sạch. Thật đúng là thiên đường của những ai thích các món đồ biển, sò ốc.
Cứ nhìn thấy nước và cây xanh là tôi mê rồi, cứ tà tà mà chạy.
Chừng 1 giờ xa cách New Orleans là đến thủ phủ của Louisiana là Baton
Rouge. Nhìn thấy tòa nhà quốc hội tiểu bang xa xa, cũng muốn vào xem cho biết
cũng như thăm hai ông anh K7 cùng tên Tín. Nhưng thấy thời giờ quá eo hẹp
nên đành bỏ qua, như vậy là có cớ quay trở lại lần sau.
Nhớ lại đoạn đường vừa qua, nhận thấy có hai
chuyện muốn chia sẻ cùng quý anh chị muốn lái xe đường xa là chuyện buồn ngủ
sau khi ăn, và chuyện mõi tay. Hầu hết các tay yên hùng đường xa đều ngán
nhất là chuyện buồn ngủ sau khi ăn. Cách hay nhất chữa bệnh này là ghé xe
vào chổ nào đó rồi xuống đi bộ cho tỉnh, hoặc là nhắm mắt ngủ một giấc cho
xong. Lý do làm buồn ngủ sau bữa ăn vì ít hoạt động là do cơ thể sản xuất
ra Acid Anesthetic, một dạng của thuốc mê. Vì thế rất khó mà chống lại
cơn buồn ngủ này. Tôi tìm ra một cách chữa khá hay là ăn rất ít, hay
không ăn. Nếu ăn thì chỉ ăn táo (apple), nênb rất khó mà buồn ngủ. Còn
chuyện mõi tay vì không có làm chi ngoài chuyện cầm tay lái xe, khiến đôi lúc
cảm thấy tay mõi vô cùng. Cách tôi áp dụng để trị mõi tay là tập thể dục
nhiều hơn mỗi sáng. Thay vì chỉ tập môn Thập Thức Bảo Kiện Pháp làm máu
huyết lưu thông điều hòa, ấm áp cơ thể, tôi lạp thêm 5 thế trong Suối Nguồn
Tươi Trẻ, chú trọng ở hai thế phải sử dụng tay chịu đựng sức nặng cơ thể.
Có lẻ nhờ thế mà tôi không còn cảm thấy mõi tay trong suốt hành trình còn
lại của chuyến đi.
Tôi đã bấm Cruise Control cho chạy 80mile/giờ, thế
mà thiên hạ cứ qua mặt vù vù. Mới chạy có thóang chốc đã thấy tai nạn bên
tuyến đường ngược chiều, cả chục chiếc dồn cục lại với nhau, cả ba bốn đường
đêu đóng lại cho xe cứu thương, cảnh sát làm việc, công thêm mấy chiếc trực
thăng đến tãi nạn nhân đii bệnh viện. Hy vọng không có ai quá nặng.
Cũng may là tai nạn tuyến đường bên kia, chứ nếu không thì đến tối cũng
chưa đến được Houston.
Chuyến đi lần này, bạn bè chiếu cố cẩn thận quá,
cái cell của cô hàng xóm cứ lâu lâu là có tin nhắn hỏi xem đã đến đâu, nhắc nhở
đừng quên liên lạc khi đến. Thật là ấm lòng! Sau khi lấy phòng, bỏ
hành lý ở khách sạn, tôi liền vọt đến khu thi tứ VN nổi tiếng Bellaire Blvd.
Thật là không ngờ! So với năm 2004 lúc tham dự ĐHTN, các cơ sở
thương mại VN và Trung Hoa đã tăng lên khoảng 5 lần hơn. Hết thương xá
này đến thương xá khá, dày đặc cả hai bên đường. Nổi khổ duy nhất là nạn
mở rộng đương của thành phố, khiến đường loang lổ, kẹt xe tứ tung. Thêm
là chưa quen đường, tôi cứ lạc lung tung. Lần trước chưa kịp ghé thăm văn
phòng làm việc của bạ Âu Lâm Mỹ Ngọc K8, nên đã xin phép ghé thăm, cũng như nhờ
chữa cho cô hàng xóm chứng đau nhức bả vai, bàn chân. Cũng may là khi đến
nơi văn phòng còn mở, nên cô hàng xóm được ké ngay vào cho chạy điện và kiểm
soát. Tình cờ tuần này bạn Lâm Nhật Trinh K8 từ Cali cũng bay qua thăm Mỹ Ngọc,
nên tôi cùng nàng ngồi đấu hót loạn cả lên trong khi chờ đợi. Nghe nói
bạn Bích Vân K8 cũng phụ giúp cho Mỹ Ngọc, nhưng hiện đang nghỉ về thăm gia
đình, nên tôi hụt dịp gặp lại người bạn cùng lớp, cùng sinh hoạt trong đoan
Kappa Delta ngày trước.
Vì có phái đoàn bạn hữu bên Cali qua thăm, Mỹ
Ngọc và ông xã, cũng như Nhật Trinh phải kiếu không tham dự bữa ăn tối do các
bạn K8 Houston tổ chức. Thật là cảm ơn các bạn K8 Houston đã cho tôi và
cô hàng xóm thưởng thức các món đồ biển thật lạ miệng và khá ngon. Đó là
chưa kể còn cho hai vợ chồng cậu em tôi tham dự ké, vì cậu em cũng muốn mời hai
đứa tôi đi ăn chung tôi nay. Gặp lại Nhàn va ông xã Thắng, thấy Nhàn vẫn
đẹp và xinh như ngày nào, còn Thắng thì bắp tay cứ như lực sĩ, cứng chắc vô
cùng, hẳn là khỏe lắm. Sau đó là cặp Phong & Hạnh, hai vợ chồng trong
khỏe hơn 9 năm về trước, và ôm hơn nhiệu, Có lẻ là nhờ ăn cơm gạo lức và
rau cỏ nhiều hơn chăng. Sau nữa là cặp Ngọc Phụng và Ngu Yên. Cuối
cùng là cặp La Ngọc Mai và Bành Trung Tâm K6. Thật không hổ danh là
"thợ đấu", giọng nói, tiếng cười, chuyện vui nơi bàn chúng tôi chẳng
lúc nào ngưng. Chắc cũng làm phiền các bàn kế bên không ít, hy vọng họ
không chấp.
Nói chuyện cả 3 tiếng liền tù tì, thế mà vẫn
chưa đã, các bạn K8 lại rũ chúng tôi đi uống cà phê đêm ở Quán Ông Già để nói
tiếp câu chuyện còn dang dỡ. Quán cà phê Ông Già này cũng là một trường
hợp lạ. Chủ nhân là một anh chàng người Ý, mở quán cà phê ở Dowtown
Houston sống èo uột. May quá nhờ có dân tị nạn VN kéo nhau đến uống cà
phê, tán dóc, đấu hót, muốn ngồi bao lâu thì ngồi, quán đâm ra khá và nổi tiếng
trong cộng đồng VN. Thấy phe ta kéo về khu Bellaire, anh chàng cũng đi
theo và mở một tiệm ngay trong khu nhà hàng Kim Sơn 2.
Chuyện cũ, chuyện mới, chuyện lạ đều được tuôn
ra, cười muốn nôn cả ruột. Chuyện anh chàng Ngu Yên về VN thăm bồ cũ, gặp
nhau nàng chẳng những nhận không ra, lại cò gọi Ngu Yên bằng em vì thấy trẻ
quá, so với nàng ngay xưa là "bé". Đối với Ngu Yên thì chuyện
về VN tìm lại người tình xưa là một lầm lẩn lớn, có thể gọi là ác mộng.
Ngu Yên và Ngọc Phụng đã từng ở thủ phủ Little Rock của tiểu bang
Arkansas, hành nghề Alterator (sửa chữa quần áo) và tạo một tiếng tăm không nhỏ
tại đây. Nghe nói ngày ấy thống đốc Arkansas là chàng Bill Clinton cũng
đến thử tài nghệ của Ngu Yên, vì Ngu Yên chỉ nhìn không thôi, không cần đo đạc
chi hết, là đã có thể ngay boong thật vừa vặn, đúng như ý của khách hàng.
Bây giờ Ngu Yên và Ngọc Phụng đều đã về hưu non, lâu lâu lên thì thầm với
thính giả của đài phát thanh VN ở Houston hàng tuần. Anh chàng Thắng được
cô em dâu của tôi hỏi thăm "anh Trọng, cái anh mà có cô vợ đẹp đẹp đến đầu
tiên trông thấy quen quá, mà không nhớ gặp ở đâu". Tôi nói anh chàng
Thắng là ca nhạc sĩ ở Houston, vậy chắc là gặp trong các buổi nhạc hội rồi.
Vừa nói xong là cả hai vợ chồng cậu em đều ồ lên, vì nhận ra chàng Thắng
nhà mình làm giám khảo trong các buổi tuyển lựa mầm non ca hát gì đó ở Houston.
Lâu lâu được dịp phê bình thả ga, mấy chị đều chê mấy ông đã già, không còn làm
ăn chi nữa, lo việc nhà cũng không xong. Chàng Phong, chàng Thắng, nhà
thơ Ngu Yên đều phản đối. Nói rằng cho dù không làm được chi, đã già, râu
tóc bạc, nhưng ... nhưng bỏ ra một cái là mất ngay. Chúng tôi muốn cười bò cả
ra trên bàn, vì chí lý quá!
Câu chuyện chưa hết, ly cà phê vẫn còn, nhưng
thấy bạn mình còn phải cày cuốc trã nợ đời, tôi xin chấm dứt đêm hội ngộ với lý
do chính đáng, cần nghỉ ngơi sau chuyến đi dài.
NĐTrọng & Thanh Đan
Bạn Trọng kể lại chuyến đi Xuôi Nam của bạn và Cô Hàng Xóm thật chi tiết với hình ảnh thật rõ và đẹp. Lúc ở Luoisiana bạn có ăn phở ở tiệm của một cựu chiến binh Mỹ đã ở Việt Nam và kết hôn với một cô gái Viêt Nam không? Không biết tiệm đó có còn không. Năm 1991 tôi từ Viẹt Nam sang đó thì phở của ông ấy rất ngon. Ông ấy là đầu bếp chính.
Trả lờiXóaCũng nhờ bài của bạn mà tôi nhìn lại được người bạn rất thân năm nhập môn Đỗ Thị Nhàn. Đúng như nhiều bạn cho biết, Nhàn vẫn đẹp như xưa. Xin chuc mừng người chồng tốt số của Nhàn.
Nguyễn Duy Tân