Từ lâu tôi đã tập thành thói quen, mỗi sáng thức giấc sớm
tập thể dục cho toàn thân máu huyết chạy ngon lành. Đến khi đi xa, thói
quen này lại càng không dám bỏ qua. Lý do là mỗi ngày đều lái xe nhiều,
ăn uống thất thường, mà không bảo đảm chuyện tiêu hóa điều hòa hàng ngày thì kể
như xong đời. Đang tập thể dục (môn Thập Thức Bảo Kiện Pháp) thì đã nghe
tiếng lục đục của bà chị thức giấc rũ ông anh rể xuống pha cà phê và lo đồ ăn
sáng cho hai đứa tôi.
Xuống nhà đã thấy cà phê và bánh mì, mứt, pâté sẳn sàng, kèm theo đó là vài cái bản đồ viết tay chỉ dẫn đường đi đến Biloxi và New Orleans, cùng các thắng cảnh nên viếng. Thì ra bà chị và ông anh rể đã thức đêm để vẻ bản đồ cho tôi, cùng các lời nhắn nhủ, như nên chạy ra khỏi Georgia hẳn đổ xăng cho rẻ, ghé Biloxi thăm ngôi chùa VN, cùng các sòng bài đẹp, và quán bánh mì Pháp duy nhất của VN, v.v. Mà giá xăng phải công nhận rẻ thiệt khi vào địa phận của Alabama, thấp hơn 40 xu cho 1 gallon.
Chuyến du hành lần đầu lái xe đường dài thật xa đã cho tôi nhiều kinh nghiệm,xin kể ra đây để chia xẻ cùng quý anh chị nào còn muốn làm một chuyến viễn du trước khi quá muộn. Trong mấy người quen biết, có một ông đã về hưu, lại còn bị Stroke nhẹ từ hơn 10 năm trước. Không biết sao ông lại hứng chí rũ bà vợ làm một chuyến xuyên ngangg nước Mỹ, tức là đi từ Virginia đến California rồi vòng lại. Bà vợ hãi nghe quá không dám đi, thế là ông một mình lên đường, và đi chầm chậm. Kết quả không ngờ là một tháng sau, ông trở về bình an, ai nấy đều phục lăn.
Nếu có lái đường xa, thì ít nhất là phải nghỉ lại một ngày, tức là ở hai đêm cho một khách sạn. Dĩ nhiên là chúng ta cần nghiên cứu đường đất để đi chơi trong ngày, ngoài chuyện gặp bạn bè cà phê cà pháo cho vui. Không hẳn là bạn bè TN, bạn bè trên Internet coi vậy chứ rất thân tình, sẳn sàng chỉ dẫn đồng hương trên đường du lịch. Chưa kể chuyện chúng ta lại còn đem đến cho họ nhiều chuyện vui, hữu ích.
Còn chuyện thuê khách sạn, các bạn không cần phải đặt trước cả tuần, hay hai ba tuần đâu. Tôi nghiệm ra là ngoại trừ các bạn thích một loại khách sạn nào đặc biệt, còn không thì chúng ta dễ dàng thuê khách sạn với giá rẻ. Lý do tại sao? Bởi vì các khách sạn đều không muốn để phòng trống. Cho dù họ hạ giá 50%, họ vẫn có lời hơn là bỏ không. Theo tôi biết, chi phí để thay khăn trãi giường, khăn tắm, xà phòng, hút bụi cho một phòng cở như Grand Marriott, Grand Hyatt cũng chỉ vào khoảng $20. Khách sạn nhỏ hơn thì lại càng ít hơn. Do đó nếu bình thường giá $150 một đêm, ngay cả cho bạn thuê với giá $75, họ cũng lời chán. Đây là chuyện bình thường thôi nha, không thể áp dụng vào những dịp lễ đặc biệt, ví dụ như dịp hội Mardi Grass ở New Orleans, thường là du khách phải đặt trước 1 năm.
Ngày cơn bảo Katrina vào năm 2005, Mississippi chỉ cho mở sòng bài (casino) trên sông hoặc trên biển. Lúc ấy nhìn chiếc tầu nơi bà con đánh bạc nằm nghiêng trên bãi cát thấy thê lương làm sao. Bây giờ thì khá hơn, có lẻ do thay đổi luật lệ, Biloxi có chừng 10 sòng bài hạng trung xuất hiện, nghe nói khá nhất và đẹp nhất là Imperial Palace. Để câu khách VN, các sòng bài cũng thường mời các ca sĩ VN về trình diễn. Vì trơi mưa, u ám và ngại kẹt xe khi vào New Orleans, còn cách 1 1/2 giờ nữa, tôi bỏ ý định la cà đi thăm các sòng bài nơi đây. Thú vị cho tôi, lúc lái xe đi chầm chậm qua các sòng bài, nằm trên con đường ngay sát bờ biển, tôi mới nhận ra là cát biển nơi đây trắng và mịn quá chừng. Làm tôi nhớ lại năm nào dạo bước lang thang ở phố cảng Cam Ranh, VN.
Nhà cửa ở Biloxi ngày xưa chỉ chừng $US20,000 đến $US30,000 cho một căn trung bình. Bây giờ nghe nói đã lên ít nhất là gấp hai, có lẻ nhờ vào sự xuất hiện của các sòng bài chăng?!
Hôm đó trời khá âm u, chẳng thấy ánh mặt trời, tôi chỉ chụp vài tấm kỷ niệm nơi đi qua, quý anh chị có nhìn không rõ cũng ráng xem nha. :-)
(còn tiếp)
NĐTrọng K8 và cô hàng xóm Thanh Đan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét