Trời chiều
thứ Sáu ở Hóc Môn bỗng mưa to. Buồn... chẳng biết làm chi... Thôi lên net vào
Blog K8 xem Thặng có thêm cái mục gì mới ko? Té ra, chỉ có thêm tin nhóm K8 Bohémiens
đi Nha Trang chơi với K8 Nha Trang, K8 Dalat...
Vẫn thích cái tếu trong mục "Chuyện K8 bây giờ mới
kể"... Thực tế, Châu nhí biết nhiều chuyện "tình" vui tếu
của K8 xưa, nhưng nghĩ lại... không dám viết đăng bây giờ... Hãy để đúng sinh
nhật K8 tuổi 50, mới nên kể...
Lúc ấy, K8
ai cũng ngót nghét trên dưới 70 có lẽ cũng... chẳng còn sợ ảnh hưởng gì nữa...
Đinh công
Châu
Châu bonsai
ơi! Đợi khoảng 10 năm nữa mới viết ra thì chắc lúc đó phải đốt nhiều bản xuống
âm phủ rồi!?
Đinh thị
Chính
K8
có tất cả 5 Châu, năm 1 có một người đẹp tên Châu (quên mất tên rồi) bạn bè K8
kịp đặt tên là Châu sexy (vì chấp Dalat và giảng đường Spellman lạnh cỡ nào vẫn
trung thành với áo... 2 dây). Sang năm 2, nàng biến mất, còn lại 4 Châu học đến
năm Tư, giờ thì các nàng Châu biến hết ở trời TÂY ( Châu Võ, Châu Phan ở Mẽo,
Châu Trần ở Phú Lang Sa) còn Châu nhí chẳng biết chạy đâu nên dọt về... Hóc
Môn!
Qúy bạn thân mến của
tôi!
Lẽ ra tôi chỉ gõ riêng cho Bạn rừng vài hàng về người đẹp rất
" Tươi và Mát " này. Nhưng đây có lẽ cũng là nỗi " tơ vương
" của nhiều bạn húi cua (hay tóc Beatles) của khóa 8 CTKD chúng mình nên
tôi gởi chung cho quý bạn tỏ tường. Biết đâu mai này có người sẽ tìm ra được
người bạn học có nhan sắc khá mặn mà của năm Nhập Môn đó.
Châu " baby " nhớ rất đúng! Khóa 8 CTKD có năm người
đẹp tên Châu! Mỗi người một vẻ! A! Có lẽ quý bạn sẽ bật cười khi tôi gom Châu
" Nhí " vào nhóm..." người đẹp". Nhưng quả thật- it ra là
với cá nhân tôi- anh bạn Châu " Nhí " là một trong những người
có nụ cười hồn nhiên nhứt, có cá tánh " để ngoài da nhứt , và có gương mặt
thân thiện ( aka dễ làm quen) nhứt ( đã nói là " Baby " mà! ). Tôi có
biết Châu Võ và Châu Trần mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhứt là với chị Trần Thị
Châu thì lần tôi nói chuyện nhiều nhứt là hôm gặp nhau ở nhà chị ấy trên
đường Duy Tân ( gần Hiền Vương ) Hôm đó, là một buổi sáng đầu tháng
7/1972, có Châu " Baby " và anh Thẫm Trần Khiêm nữa!
Bạn Rừng của chúng ta cũng nhớ rất đúng: Châu " Tươi và Mát
" đó rất... thoải mái trong cách ăn mặc và thái độ giao tiếp. Cởi mở
nhưng không buông thả. cười đùa... tới bến nhưng không quá trớn. Có chút cá
tánh của con trai nhưng không thiếu nét dịu dàng, thùy mị của con gái.
(ảnh minh họa)
Và tên của " Nàng " cũng là TRẦN THỊ CHÂU! Vâng! Cả
hai Châu họ Trần đều ở Tân Định. Châu " đằm thắm và khép kín " ở Duy
Tân. Còn Châu " ham vui " thì ở đường Nguyễn Văn Mai. Con đường này
chỉ lớn hơn một con hẻm đôi chút , nối Huỳnh Tịnh Của và Hai Bà Trưng, nằm song
song ( và cách ) đường Yên Đổ chừng 40,50 thước.
Những bạn " kỳ cựu " nhứt trong nhóm English Speaking
Club của thầy Richard Trenpath có mặt trong diễn đàn này ( Hương Mai, anh
Khiêm, Nguyễn Thị Lộc VA ) có thể còn nhớ tới buổi họp mặt trên quán Hoài, trên
sân Cù, và người bạn tên Châu ( " ham vui " ) này. Tiếc là chỉ
sau hai tuần " ăn " trước khi " nói " của cả Nhóm Đàm Thoại
Anh Ngữ đó, thì Châu lặn mất ( cùng với chừng một nửa nhân sự của cả Nhóm).
Những tiếp xúc sau đó cho tới khi rời Đà Lạt chỉ toàn là lời
chào hỏi qua loa giữa tôi và Châu trước hay sau giờ hội học. Cho đến hôm
lên xe đò trở về Sài Gòn sau kỳ thi cuối khóa năm đó ( tháng 6/1972
) thì tôi mới có dịp chuyện trò với Châu nhiều hơn. Câu chuyện
" đường dài " bắt đầu từ câu nói: " Sao không đàn nữa đi " của người ngồi ngay sau lưng. Hành trang về lại Sài Gòn của tôi hôm đó
chỉ là chiếc Susuki trên mui, hai túi xách nhét dưới ghế ngồi và cây đàn ôm
trong lòng. Từ lúc rời Đà Lạt cho đến khi có người muốn nghe
nhạc tiếp là tôi dạo bâng quơ những bài hát quen thuộc mà mình ưa
thích, cùng những giai điệu rời rạc của mấy bài chỉ biết gamme mà không thuộc
lời. Khi " Nàng " hỏi thì tôi đã " cụt vốn "
và vì nhận ra thính giả đồng hành là một người vui tính, nên tôi chỉ nhoài
người với ra phía sau..nói dóc:
- Hết hứng rồi!
- Vậy à!? Khi nào có hứng trở lại thì hát cho nghe với!
Câu chuyện sau đó chỉ quanh quẩn trong những tin tức thời sự,
những hỏi han về chuyện lính tráng sắp tới cũng những lần thở dài vì lo lắng
cho tương lai của tôi, và vì tấm lòng mẫn cảm của cô bạn đồng khóa.
Mãi đến xe khi về tới bến Petrus Ký, và khi tôi loay loay phụ đỡ
chiếc Suzuki từ trên mui xuống, thì Châu đến kề bên chìa mảnh giấy kèm theo câu
nói: " Khi nào rảnh nhớ ghé qua nhà! " Trên mảnh giấy là địa chỉ của
cô bạn " Tươi và Mát ". Liếc sơ qua thì tôi nhận ra ngay là "
nhà nàng chỉ cách nhà tôi " trên dưới 300 mét mà thôi!
Trong suốt thời gian chờ trình diện nhập ngũ, tôi quên mất gương
mặt khả ái đó. Lý do là vì về quê thăm , rồi từ giã bà con, họ hang
bên Nội, la cà xi nê, hàng quán thường xuyên, rồi đi Vũng Tàu với Võ Hữu
Trí, từ giã với hai chị Vinh Hòa, Liên Hương ( cùng nhóm A17 ) từ Đà Nẵng vào
thăm ( Hoàng Cương Thường, Thẫm Trần Khiêm, Võ Hữu Trí và tôi ). Nhưng phần lớn
tôi không nhớ tới Châu chỉ là vì tôi trông chờ tin tức hay một lần ghé thăm của
" Mái tóc dài quá vai và tà áo dài màu sương núi " của dạo
đó. Mãi cho tới khi Võ Hữu Trí ghé rủ đi nhậu hay đi cà phê, hai ngày sau khi
từ giã mấy chị gốc Đà Nẵng, thì tôi mới nhớ tới Châu " Tươi và Mát ".
Chúng tôi theo địa chỉ tìm đến Nguyễn Văn Mai. Con đường nhỏ nhưng hẻm nhà nàng
rộng nên rất dễ tìm. Sau vài câu chào và vài câu chuyện hàn huyên là
nàng nhận lời đi ăn ...nghêu ở Nguyễn Tri Phương. Và tất nhiên là tôi đèo Châu
sau lưng, còn Trí nhà mình thì vui vẻ đi theo cho... có tụ!
Một buổi tối mùa hè! Tháng bảy thường hay mưa, nhưng hôm đó thì
tuyệt hảo! Không khí đủ mát để Châu diện một chiếc áo " hai dây
" và quần tây ôm lấy người. Và quả thật là nàng thật tươi tắn và rất... ưa nhìn! Lại là những câu chuyện về Đà Lạt, về hội học, về những gương mặt
thân quen ( hay chỉ biết mà không quen ) cùng những lời lan
man khác đủ để mang lại sự ấm áp trong lòng khi xe chúng tôi cà rich cà
tang trên đường về. Đến Trương Minh Giảng thì Trí lịch sự vọt nhanh sau câu từ
giả để về nhà trên Phú Nhuận. Chiếc Suzuki của tôi vẫn cứ thế mà rề rà theo
từng câu chuyện đủ để vui trọn một đêm thân tình. Nhưng vừa quẹo trên đường Yên
Đổ, ngay góc đường Đoàn Công Bửu thì có tiếng còi của Cảnh Sát
chận lại xét giấy tờ tùy thân.
Tôi thì không sao, nhưng Châu bị viên cảnh sát giữ lại
vì... không mang theo giấy tờ gì cả. Trong khi tôi cố năn nỉ thì Châu tỉnh bơ,
cười cười kéo tôi lại nói nhỏ:
" Mấy cha này chỉ muốn thả dê mà thôi! Của cứ về nhà nói
với má Châu đưa căn cước và thẻ sinh viên rồi trở lại đây! Cái mánh này Châu
biết quá mà!
May cho tôi là bà má của Châu không chút hoảng hốt mà còn trách
yêu con gái: " Đã nói rồi mà nó vẫn chứng nào tật nấy. Không chịu mang
theo giấy tờ gì cả..." Và cũng may là Cảnh Sát và Quân Cảnh vẫn còn đó.
Vẫn biết là họ chỉ muốn kéo dài thời gian để chọc ghẹo cô bạn mà thôi, nhưng
tôi thật lòng lo cho " cánh hoa lạc giữa rừng gươm". Nhưng" nàng
" thì tỉnh rụi : " Châu đâu có lạ gì ba cái vụ này! "
Kỷ niệm của chúng tôi với Châu " Tân Định " chỉ có vậy
thôi! Và đó cũng là lần sau cùng tôi gặp Châu. Kỷ niệm không nhiều nhưng đủ để
nhớ về người đồng khóa vui tánh đó.
Nhắn riêng Võ Hữu Trí: Nếu mày còn nhớ gì thêm thì bổ khuyết vào
đây.
Nhắn thêm với Châu Nhí ( và những bạn húi cua nào còn nhớ bạn
xưa ):
Nếu muốn tìm lại bạn cùng khóa ( hơi khó à nghe ) thì đến căn
hẻm đầu tiên, bên phải, nếu đi từ Huỳnh Tịnh Của vào rồi hỏi thăm bà con ở đó.
Rất tiếc tui không nhớ địa chỉ. Nếu có lòng với cả Khóa 8 bọn mình thì biết đâu
sẽ có ngày hữu duyên! Hy vọng đến lúc đó thì Châu sẽ kể thêm về chuyện "
xét giấy tờ " không chừng.
Tình thân
HUỲNH VĂN CỦA
Chào các bạn Khoá 8,
Trả lờiXóaTui không phải là dân CTKD. Tui học cùng năm với quý vị. Khác trường, khác nghề, khác đủ thứ, khác tùm lum tà la
Hôm nay đi lạc vô đấy tìm thấy vài người quen. Tui không tiện nêu tên. Nhưng tui đọc entry này thấy kể chuyện người tên Châu. Tui rán tìm cho ra người tên Châu học CTKD cùng khoá với quý vị. Mà tui hỏng thấy đâu hết. Hỏng biết giờ Châu đó ở đâu. Châu ở SG. Đờn ông. Còn tui là đờn bà. Không nói thì quý vị cũng biết hồi đó tui là con gái còn Châu là con trai. Châu chơi thân với Chi (dân Quảng Ngãi). Bọn tui thuê phòng chung một nhà hồi năm thứ Nhất. Hết năm thứ Nhất, cả Châu và Chi bị động viên (năm 1972) nên đi lính mất tiu. Mà tui nhớ Châu và Chi vì lúc đó có một buổi đẹp trời, ba đứa tui ngồi nói chuyện dóc ở sau nhà trọ. Không biết nói đến chuyện gì, mà tui hỏi Châu, ông Châu, thủ dâm là gì vậy. Tui còn nhớ khuôn mặt của Châu cười cười. Mà giờ tui hỏng nhớ Châu và Chi nói cái gì. Nhưng tui nhớ tui thấy quê độ. Mà hình như bạn Châu không trả lời trực tiếp. Nói cái gì tùm lum tá lả. Còn Chi thì cười cười hiền từ không làm cho tui thấy quê. Tui chỉ nhớ Châu nói cái gì mà lúc đó tui hơi quê quê.
Từ đó đến giờ tui vẫn còn quê ơi là quê. Không biết ông Châu giờ ở nơi đâu héng. Hic hic, mua vui cũng được một vài trống canh nhé các bạn Khoá 8.
tui
vượt trùng dương
Tôi sẽ chuyển comment của bạn đến tác giả bài viết và các bạn K8, để xem các bạn K8 có biết chút gì về những chuyện bạn nói không nhé.
Trả lờiXóaHa Ha ha
Trả lờiXóaQuả là thú vị. Té ra còn 1 tên Châu đàn ông học K8 nữa hả ta? Năm I đông quá mên chưa kịp biết rõ nhau!Cái vụ này phải hỏi mấy tên K8-Quân Đội (Cu Đê)may ra mới biết! Riêng tui, thời năm Nhập Môn, cũng là Châu đờn ông nhưng "bị" đặt tên là Châu Baby, sang năm II, "bị" đổi thành Châu Nhí, cho đến năm đáo tuế tuổi 60, mới được đổi tên là Châu Bonsai chắc chắn ko phải là ông Châu, giảng viên đề tài thủ dâm rồi!!!!!
Dù sao, cũng cảm ơn bạn Vượt Trùng Dương đã cung cấp một kỷ niệm thú vị liên quan đến K8.....Mong các bạn K8-Cu Đê thử nhớ lại xem ở đại đội khóa sinh của mình ở Đồng Đế, ở Thủ Đức còn có tên Châu nào đó ko nhé!
Tui còn nhớ cách đây mấy năm khi vào trang web của Trường SQ Đồng Đế, tìm ra một số tên K8 cùng nằm trong 1 đại đội mà lại chẳng hề biết là mình chung lớp K8; thế là tui lại có nhiệm vụ thông báo nối kết các chàng này lại, kết quả là năm 2011 kỳ kỷ niệm sinh nhật 40 năm K8, đã có 1 buổi họp mặt riêng nhóm K8-Cu Đê rất vui và nghe nói tất cả đều say bí tỉ!!!!Hiện nay, K8 Cu Đê Saigon chỉ họp mặt có 3 tên là Lê Tấn Linh, Nguyễn Văn Đức và Trần Văn Đức...thôi, số còn lại ..đang ở hải ngoại hết rồi!
Châu Bonsai
Cung co the goi la mot chuyen tinh....tho*`i chu'ng mi`nh, that nhe nhang
Trả lờiXóava de thuong. Cam on cac ban. Xin cu tiep tuc gui them ddi nhe'.
M.Tam
Cám ơn bạn Châu Bonsai. Ừa CTKD đông quá nên ai ra chơi thì ra. Ai trốn tịt thì chịu luôn. Đừng nói gì, tui có bạn học cùng lớp với quý vị. Giờ tui cứ đọc đâu thấy cái gì CTKD thì đưa cho bạn ấy. Trong trang này thấy có hình cũ ở Đà Lạt của bạn ấy, đưa cho bạn xem. Bạn cương quyết cắt đứt liên lạc. Tui nói, bà cương quyết chi dzậy. Gặp lại bạn xưa dzui lắm. Nhưng nàng ta cương quyết không gặp lại. Chịu thôi
Trả lờiXóaM. Tâm. có lẽ bạn và tôi ngây thơ giống nhau rồi nhỉ. Chứ lúc đó nhà trọ ấy, có cái phòng kế bên. Có hai em nhỏ học lớp 10 lớp 11, từ Phan Rang lên trọ học. Mèng oai, con cái nhà ai mà đi học không học, ôm nhau xà nẹo suốt ngày. Con nhỏ cổ cứ tim tím vết thương tình ái. Hic hic, hai ông nội Châu và Chi nói tui mới biết. Sau đó con nhỏ có cái bầu to chình ình. Còn hai ông Châu với Chi tui thấy ngủ chung giường như hai con tôm quặp. Tui còn thấy đắp chung chăn nữa. Thử hỏi quý vị đàn ông hồi CTKD xa nhà ở chung phòng với bạn trai, ngủ chung giường, bao nhiêu phần chăm sau này thành Gay ? Hic hic hic. Giờ mà ngủ chung giường dzậy là Gay liền phải không ? Vui thôi nhe quý dzị
Vượt Trùng Dương